Say Giấc Hè

Chương 5

Buổi tối, sau khi Lục Miên làm xong bài tập về nhà, màn hình máy tính vẫn đang mở game Liên Minh Huyền Thoại, vẫn hiển thị giao diện lựa chọn khu vực.

Cô mở điện thoại bấm vào Wechat, gửi tin nhắn cho Đường Tô: “Cậu đang làm gì thế?”

Vài giây sau, Đường Tô trả lời: “Tớ vừa đi xem phim với Kiêu Dương về, đang đắp mặt nạ.”

Ý tứ đằng sau là: Hôm nay Hạ Kiêu Dương và Từ Trầm không ở cùng nhau.

“Cậu ta bỏ được Từ Trầm?” Cô lại gửi thêm một tin nhắn.

“Cậu nói gì thế, rốt cuộc ai mới là bạn gái của Hạ Kiêu Dương!” Đường Tô bất mãn nói: “Từ Trầm đi quán net một mình rồi… Đúng là tên nghiện net, không cíu được!”

“Họ thường đến quán net nào thế?”

“Miên Miên, hôm nay cậu hỏi thăm…. có chút không uyển chuyển khéo léo nữa rồi!” Đường Tô thực ra cũng không ngốc, chỉ là thích giả ngu trước mặt Hạ Kiêu Dương và Lục Miên mà thôi.

Khóe môi Lục Miên hơi cong lên, Đường Tô đã sớm nhìn ra được tâm tư của cô đối với Từ Trầm rồi, nhưng Lục Miên không nói, cô ấy cũng không vạch trần, còn âm thầm giúp đỡ cô, không tiếc giá nào. Cô bạn Đường Tô này, Lục Miên yêu chết đi được.

Thấy Lục Miên mãi chưa trả lời, Đường Tô liền gửi cho cô một cái tên: “Quán net Thanh Phong, nghe Kiêu Dương nói Từ Trầm là một con cú đêm, không đến nửa đêm thì không về đâu.”

“Tớ cảm ơn nha.”

“Không có gì, chỉ là mình muốn ăn socola nước ngoài.”

Lục Miên lấy từ trong tủ ra một hộp socola đen ngon đến mức khiến người ta phát khóc mà Lục Thời Huân đã mua từ Mỹ về cho cô, chụp một bức ảnh gửi cho Đường Tô: “Tất cả đều cho cậu.”

Nhìn thời gian, bây giờ mới có 9 giờ tối, La Mạn Thanh sẽ không trở về sớm như vậy, cô trèo xuống giường, thay quần áo, cầm ví tiền rồi đi ra ngoài.

Cô lên một chiếc xe bus đến quán net Thanh Phong.

Vừa bước vào, Lục Miên đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, cô vô thức nhíu mày lại, đây là lần đầu tiên cô bước vào quán net.

Bây giờ cũng chưa muộn, trong quán có rất nhiều khách, phần lớn đều là con trai, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài cô gái, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung chơi game.

Lục Miên dạo một vòng quanh quán net, rất nhanh đã phát hiện ra Từ Trầm đang ngồi ở trong góc, anh không mặc đồng phục mà chỉ mặc một chiếc áo phông trắng thoải mái, anh ngồi thẳng, có vài sợi tóc mái rũ xuống trán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt nghiêm túc mà Lục Miên chưa từng thấy trước đây, anh lúc bình thường cho dù làm việc vì thì cũng bình tĩnh nhàn nhã thong dong.

Tay trái của anh đặt ở bên trái bàn phím, ngón giữa đặt lên phím QWE, tay phải cầm con chuột, ngón tay giữa thon dài chuyển động nhanh chóng, điều khiển các nhân vật trên màn hình di chuyển rất nhanh, sau này Lục Miên mới biết, đó gọi là “tẩu vị”*.

*Tẩu vị: Mình ko rõ lắm nhưng kiểu đây là chế độ di chuyển trong game LOL

Dáng vẻ chơi game của Từ Trầm khác hoàn toàn với dáng vẻ bình thường của anh,

Lục Miên nhìn đến mức mê muội…..

Rất nhanh, trận chiến đã kết thúc, Từ Trầm chậm rãi đứng dậy, Lục Miên vội vàng trốn vào sau một cái gốc cây giả, chỉ lộ ra một con mắt để quan sát, thấy anh hoạt động thư giãn tay chân một chút rồi sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Lục Miên nắm bắt cơ hội, sải bước đi đến máy tính trước mặt Từ Trầm, anh vẫn chưa đóng giao diện game, Lục Miên cầm điện thoại, run tay mở máy ảnh và chụp lại giao diện tài khoản game của Từ Trầm.

Sau khi ra khỏi quán net, nhịp tim của Lục Miên vẫn chưa bình tĩnh lại.

Đêm hôm làm loại chuyện này thật mọe nó quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhìn vào giao diện trên màn hình điện thoại, khu vực và tên tài khoản game của anh cô đều biết hết được.

Lục Miên lên xe bus, hài lòng mà trở về nhà.

Thực ra có thể không cần phức tạp như vậy, trực tiếp tìm Đường Tô, thông qua mối quan hệ với Hạ Kiêu Dương, cũng không phải là không lấy được thông tin, nhưng Lục Miên không muốn làm như vậy, vì nguy cơ bị lộ quá cao.

Từ Trầm bên này thoát khỏi trò chơi, đăng nhập vào QQ, tìm người liên hệ gần nhất và nhập tin nhắn: “Hạng Đại Cao Thủ mà bạn muốn đã giành được, mời đăng nhập để kiểm tra.”

Rất nhanh, đối phương đã gửi cho anh một bao lì xì giá 600 tệ, hai ngày lên được hạng Đại Cao Thủ, giá 600.

Anh rời khỏi quán net đã là sáng sớm, Từ Trầm hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi đi về hướng nhà mình.



Khi Lục Miên về đến nhà, thấy trong nhà vẫn tối đen như mực, quả nhiên La Mạn Thanh vẫn chưa về, cô chạy về phòng mình trên tầng hai nhanh như một cơn gió, bật máy tính lên, đăng nhập vào game, rất nhanh đã tìm được khu vực chơi của Từ Trầm: Khu Điện Tín 3 – Noxus.

Cô đăng ký một tài khoản ở khu vực này, sau đó tiến vào hình thức giảng dạy cho tân thủ, đầu óc Lục Miên linh hoạt, tốc độ tay cũng có thể theo kịp, sau khi lướt qua một lượt, cô cũng đã đại khái hiểu được cách chơi và kỹ năng của các anh hùng tân thủ.

Sau khi vượt qua chế độ giảng dạy tân thủ, cô hào hứng gõ tên nick của Từ Trầm vào thanh Bạn Bè: Cô đơn, thuốc lá.

Đúng vậy, đây chính là tên trong game của Từ Trầm, lần đầu tiên Lục Miên nhìn thấy cáu tên này, vẻ mặt của cô chính là như thế này: ( ̄口 ̄)(há hốc miệng =))))))

Hóa ra thế giới nội tâm của người đàn ông này lại quyến rũ như vậy.

Lục Miên do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gửi tin nhắn kết bạn.

Tên của Lục Miên trong game là Princess.

Công chúa.

Nếu cô đã hạ quyết tâm phát triển mối quan hệ chiến hữu với Từ Trầm ở trong game, thì có lẽ nên đặt một cái tên nhẹ nhàng chút, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, con trai mà, đều thích đóng vai làm kỵ sĩ bảo vệ công chúa.

Anh đã offline rồi, Lục Miên không vội, sau khi gửi lời mời kết bạn, liền bắt đầu mày mò khám phá và chơi thử game này. Để tránh lãng phí thời gian không cần thiết, Lục Miên trước tiên lên mạng tìm hướng dẫn chơi cho tân thủ, đại khái hiểu được những thao tác cùng quy tắc thăng cấp của game. Game có 3 tướng ban đầu: Sức mạnh của Demacia – Garen, Xạ thủ Cung Băng – Ashe, Pháp sư Cổ Ngữ – Ryze.

Demacia là thịt*, Cung Băng là ADC xạ thủ tầm xa, Pháp sư Cổ Ngữ là AP*.

*Thịt: thuật ngữ trong LOL, có nghĩa là các tướng có khả năng chịu đòn/đỡ đòn cực tốt.

*AP: (Ability Power: Sức mạnh phép thuật), là từ dùng cho các vị trí pháp sư, để chỉ các tướng gây sát thương chủ yếu từ các chiêu thức phép thuật.

Lục Miên nghĩ một hồi, mình vẫn còn chưa biết di chuyển thế nào, thậm chí còn chưa có hiểu biết về ý thức chiến lược cơ bản, dùng Cung Băng và Pháp Sư để đánh thì có lẽ sẽ khá tốn công và vất vả, vì vậy cô chọn tướng tấn công chủ lực Garen, dù sao anh ta cũng là một miếng thịt béo, không dễ chết, đơn lại lại bạo lực, thao tác ngây ngô.

Lục Miên dùng Garen chơi vài trận, đồng đội và đối thủ của cô hầu như đều là tân thủ cùng rank, cũng không có tình huống người này lừa gạt người kia, tuy nhiên cũng gặp phải những đồng đội lão luyện đến khu mới để luyện cấp, đa số đều là người chỉ huy trận chiến, Lục Miên chơi khá ổn định, không ngừng nghỉ cách luyện tập để chơi con tướng này, đồng thời trên màn hình Ipad trong tay đang là hướng dẫn chiến lược trang bị của Garen, vậy nên mấy trận này là thắng 3 thua 2, Lục Miên cảm thấy chắc mình không có kéo chân đồng đội đâu, đây là trò chơi đội nhóm, bọn họ đều là người mới, không có khả năng một người có thể khống chế toàn bộ cục diện, vậy nên sự phối hợp của đội nhóm là yếu tố mấu chốt để giành chiến thắng.

Sau khi out khỏi game, thời gian hiển thị phía dưới màn hình máy tính đã là 2 giờ đêm, Lục Miên giật mình nhận ra, La Mạn Thanh vẫn còn chưa về…..

Lục Miên cầm điện thoại lên gọi cho La Mạn Thanh, nhưng không có ai bắt máy.



Lục Miên ngủ thϊếp đi trong sự lo lắng bất an, ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng Lục Miên đã tỉnh dậy rồi, cô bước xuống giường, xỏ dép vào và chạy lên phòng bố mẹ ở tầng 3, cô cẩn thận mở hé cửa ra nhìn trộm qua khe hở, ga trải giường vẫn được sắp xếp gọn gàng, cô mới đẩy cửa ra, La Mạn Thanh đi cả đêm chưa về.

Lục Miên vẫn còn sốt ruột, nhấc điện thoại lên liên tục gọi điện cho La Mạn Thanh, lúc đầu gọi còn vang lên vài tiếng rồi rồi mới tắt, lần cuối cùng cũng có người nghe, La Mạn Thanh buồn ngủ nói với cô rằng đêm qua bà đi chơi đến khuya nên ở khách sạn bên ngoài một đêm.

Nghe giọng nói của La Mạn Thanh, xác định bà không có chuyện gì, trong lòng Lục Miên mới cảm thấy yên tâm, nhưng khi sắp cúp máy, cô hình như nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trong điện thoại, nhưng không rõ ràng lắm….

Lục Miên không muốn nghĩ nhiều, chắc có lẽ là cô nghe nhầm rồi.



Khi Lục Miên đến trường, trong trường không có một ai, trống trải, vắng lặng, hoang vu.

Nhưng cô không phải là người đầu tiên đến lớp học.

Từ Trầm đang mặc một bộ đồng phục rộng rãi, nằm trên bàn ngủ ngon lành, Lục Miên nhẹ chân đi về phía chỗ ngồi của mình, quay đầu lại, nhìn thấy một tờ đề Khoa học tổng hợp trên bàn anh, phần trắc nghiệm mới làm được một nửa, mặt sau vẫn còn để trống.

Anh đến lớp sớm để làm bài tập, kết quả là ngủ quên mất.

Lục Miên nhẹ nhàng kéo ghế xuống khỏi mặt bàn, cố gắng nhẹ tiếng nhất có thể, nhưng mà cô vừa ngồi xuống, Từ Trầm ngồi ở phía sau dường như là gặp cơn ác mộng, cả người đột nhiên co rúm lại, sau đó giật mình tỉnh lại.

Lục Miên lấy ra một cuốn sách tiếng Anh để đọc buổi sáng từ trong cặp với động tác rất không tự nhiên, Từ Trầm dụi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình.

“Đến sớm vậy?” Âm cuối cao lên, nâng cao giọng nói vốn trầm thấp ban đầu của mình.

Trái tim Lục Miên cũng hơi nâng cao lên.

“Ừm, cậu cũng đến sớm.” Lục Miên hơi quay mặt đi.

Từ Trầm cầm bút lên, tờ đề thi phát ra thanh âm giòn tan (???) Anh bắt đầu cắm đầu vào làm đề, Lục Miên cũng lặng lẽ lấy ra một cây bút và một tập giấy bắt đầu học thuộc từ vựng. Cô vẫn luôn đợi Từ Trầm mượn bài tập Khoa học của cô, lấy tờ đề đã làm xong ra, gấp lại và đặt ngay ngắn ở góc trên bên phải của bàn.

Nhưng Từ Trầm không nói gì, cô nghiêng đầu, ánh mắt quét sang phía anh, thấy anh đang tính toán trên đề thi một cách vô cùng nghiêm túc.

Lục Miên lại nghĩ tới buổi tối hôm qua, dáng vẻ anh ngồi trước máy tính, người đàn ông lúc nghiêm túc là lúc quyến rũ nhất, ừm, câu nói này quả thật không sai chút nào.

“Cậu có thể đọc to lên.” Từ Trầm lật trang sau của đề thi, vươn vai duỗi người, ngẩng đầu lên nhìn Lục Miên: “Sẽ không ảnh hưởng đến tớ đâu.”

“Làm đề Khoa học tổng hợp yêu cầu sự tập trung tư duy cao độ.” Lục Miên nói: “Học thuộc từ vựng cũng cần tập trung, nhưng không nhất thiết cần cử động miệng.”

Từ Trầm cười khẽ: “Tớ có năng lực đặc biệt, dù bất kể môi trường xung quanh ồn ào thế nào thì cũng đều có thể tập trung cao độ.”

Khóe môi Lục Miên hơi cong lên, cô không nói nữa, tiếp tục đọc thầm, tiếng ngòi bút xào xạc khi Từ Trầm tính toán vang lên khiến nội tâm cô cảm thấy bình yên lạ thường.

Giữa chừng lúc Từ Trầm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Lục Miên vội vàng đứng dậy cầm lấy đề thi của anh lên để nhìn, tốc độ làm đề Khoa học tổng hợp của anh chàng này đúng là nhanh đến mức đáng kinh ngạc, 1 tiếng đã làm được hơn phân nửa, cô nhanh chóng nhìn lướt một lượt đáp án của anh, những câu này Lục Miên làm qua rồi nên vẫn còn ấn tượng.

Ít nhất những câu mà Lục Miên còn nhớ thì Từ Trầm đều làm đúng hết rồi.

Chẳng bao lâu sau anh đã quay lại lớp học, Lục Miên để tờ đề của anh về chỗ cũ, rồi quay về chỗ ngồi của mình, động tác liền mạch lưu loát, như thể hành động xem trộm vừa rồi cô làm cũng chỉ là ảo giác vậy.

Nền tảng của anh khá tốt, đầu óc cũng tốt, trong lòng Lục Miên lại cháy lên một tia hy vọng, 134 điểm, khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng gần hơn.



Buổi chiều, khi Đường Tô bước vào lớp, đã lao vào chỗ bên cạnh Lục Miên, miệng thở hổn hển, Lục Miên lấy hộp socola ngoại nhập từ trong cặp sách ra, đặt lên bàn phía Đường Tô: “Đây, của cậu.”

“A, yêu cậu chết mất thôi Miên Miên.” Đường Tô ôm hộp socola vào lòng, sau đó thần thần bí bí mà nhìn cô: “Tớ có một tin tình báo muốn báo với cậu.”

Cô ấy vừa rồi vội vội vàng vàng chạy vào lớp cũng chính là vì chuyện này.

“Theo lời Kiêu Dương nhà tớ nói, có một cô gái lớp bên cạnh đang theo đuổi Từ Trầm.”

Hô hấp của Lục Miên cứng lại, nhìn về phía Đường Tô, khuôn mặt nghiêm túc của Đường Tô gật đầu: “Chính là cái người….cao cao, rất rất gầy, nhìn thì có chút hơi côn đồ, lúc nào cũng lái xe moto đến trường ấy…”

Lục Miên có chút ấn tượng, trong sân trường mọi người đều mặc đồng phục màu xanh trắng rất ngoan ngoãn, thì cô gái kia lại mặc một chiếc áo khoác jacket cao bồi, đeo khuyên tai và uốn tóc xoăn ngắn, giống như một cao bồi bước ra từ thời đại Steampunk, quả thật là vô cùng bắt mắt.

Cô ta tên là Trương Dã, người cũng như tên, rất dã. (Ngông, kiêu ngạo)

Chiều hôm đó, Lục Miên liền gặp được cô ta ở trong nhà vệ sinh, người đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, Lục Miên không khỏi nhìn cô ta nhiều hơn vài lần, cô ta thật sự quá gầy, vừa cao vừa gầy, có lẽ phải hơn 1m7 ấy, mái tóc ngắn lởm chởm che khuất nửa khuôn mặt, trên mặt còn trang điểm, bày ra dáng vẻ rất trưởng thành, tư thế cầm điếu thuốc của cô ta rất duyên dáng, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một nửa điếu thuốc, trông có vẻ cực kỳ điêu luyện, đó là thế giới mà Lục Miên chưa từng tiếp xúc.

Khi Lục Miên đi ra khỏi nhà vệ sinh, Trương Dã đã hút xong điếu thuốc, ngay lúc Lục Miên đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa, thì Trương Dã đột nhiên lên tiếng, gọi cô lại: “Này.”

Lục Miên quay đầu lại, cô ta đang gọi cô.

“Lớp 12-2?” Giọng nói cô ta khàn khàn.

Lục Miên gật đầu.

“Không có gì.”

Khi Lục Miên bước ra khỏi nhà vệ sinh “kỳ quái” đó, cô đã gán cho Trương Dã một cái danh là tình địch.