Say Giấc Hè

Chương 4

Sau giờ học, Đường Tô và Hạ Kiêu Dương không biết đã trốn đi đâu đó chơi rồi, hôm nay đến lượt tổ của Lục Miên dọn dẹp vệ sinh, cô là người cuối cùng rời khỏi lớp, kiểm tra lại cửa sổ rồi về chỗ mình lấy cặp sách, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, Lục Miên quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy Từ Trầm đang đeo cặp sách vội vàng đi vào lớp học.

Hô hấp của Lục Miên nhất thời căng thẳng.

“May mà còn có người.” Từ Trầm nói thầm, tựa như đang nói với chính mình, nhưng Lục Miên lại không dám tiếp lời.

Chỉ thấy anh bước về chỗ ngồi của mình, rồi lấy ra một tờ đề thi trắng tinh trong hộc bàn, là bài tập Toán hôm nay, hóa ra anh chàng này quên mang về.

Sau khi Từ Trầm lấy được đề thi, ngẩng đầu ngước lên nhìn Lục Miên, Lục Miên thở dồn dập, mặt hơi đỏ lên….

“Bạn học Từ Trầm, cậu để quên gì à?” Mặc dù đã biết rồi còn cố hỏi, nhưng cô cũng đã lấy hết sự can đảm của mình.

“À, ừm.” Từ Trầm giơ tờ đề trong tay lên, sau đó nói: “Cậu có đi luôn không? Chúng ta cùng nhau đi.” Nói xong, anh chậm rãi bước ra khỏi lớp học.

Trái tim Lục Miên đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực, nhanh chóng cầm cặp lên, đi theo anh.

Mặc dù dáng người Từ Trầm không cao bằng Hạ Kiêu Dương cao gần 1m9, nhưng anh cũng cao hơn 1m8, khi đi cạnh nhau Lục Miên chỉ cao tới ngang ngực anh, nhìn như Từ Trầm đang dẫn theo con gái vậy.

Hai người im lặng bước ra khỏi khu dạy học, Từ Trầm đi đến nhà xe để lấy chiếc xe đạp của mình, là một chiếc xe hãng Phượng Hoàng rất cũ, nhìn qua chắc cũng có tuổi đời lâu năm rồi, nhưng có lẽ vì anh đang đạp trên đó nên trông chiếc xe đạp kiểu cũ này trở nên hầm hố, ương ngạnh hơn rất nhiều so với những chiếc xe đạp thời thượng khác.

Từ Trầm đẩy xe cùng Lục Miên đi về phía cổng trường.

“Vì sao phải ghi chép lại điểm số của tớ?” Từ Trầm đột nhiên hỏi, khiến Lục Miên không kịp đề phòng.

“Thầy giáo bảo tớ cố gắng giúp đỡ cậu việc học.” Đầu óc linh hoạt của Lục Miên cũng không phải để trưng, lập tức bịa chuyện nói: “Tớ muốn xem điểm số của cậu, xem còn bao nhiêu chỗ có thể tiến bộ được.”

Khóe miệng Từ Trầm cong lên: “Là tớ suy nghĩ nhiều rồi.”

Trái tim Lục Miên đột nhiên run lên…..anh nghĩ cái gì?

Từ Trầm lập tức đưa tờ đề Toán trong tay cho Lục Miên: “Nếu đã như vậy, thì cậu giúp tớ làm đi.”

Lục Miên ngơ ngác nhận lấy tờ đề từ tay anh.

Từ Trầm leo lên xe đạp, quay đầu lại mỉm cười với cô: “Nhớ là phải cố ý sai vài câu nhé.” Nói xong, anh liền đạp nhanh như cơn gió, để lại Lục Miên một mình ngây người đứng ở trước cổng trường.

Giúp anh học tập và tiến bộ, chứ không phải là giúp anh làm bài tập đâu!

Lục Miên ôm tờ đề thi của Từ Trầm ngồi trên xe bus, khóe miệng luôn không tự chủ được mà cong tít lên, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Tờ đề thi của Từ Trầm rất sạch sẽ, anh chỉ viết hai chữ Từ Trầm một cách ngay ngắn ở chỗ vị trí tên họ, đánh dấu quyền sở hữu của bài thi. Lục Miên ngửi mùi của đề thi, mùi mực hòa quyện với hương thơm tinh tế của loại bút mực ghi tên anh, vô cùng trân quý.

Dưới ánh đèn bàn, Lục Miên dành 3 tiếng đồng hồ để hoàn thành tờ đề thi này một cách cẩn thận nghiêm túc, thời gian dài gấp đôi thời gian cô làm đề thi của mình lúc chiều.

Mỗi một chữ số, mỗi một công thức đều viết gọn gàng ngày ngắn, vô cùng hoàn mỹ.

Làm xong bài thi, đầu óc Lục Miên thư giãn vài giây, sau đó lấy đề thi Toán của mình ra, đối chiếu đáp án. Đột nhiên cô nhớ tới lời Từ Trầm đã nói, phải cố ý sai vài câu, vì vậy ở phần câu hỏi trắc nghiệm, cô đã tẩy đi những câu trả lời đúng, chọn những đáp án sai, cuối cùng là một câu hàm số, cô cũng sửa lại một vài công thức phần cuối, giả vờ như bất cẩn mà làm sai.



Tiết Toán ngày hôm sau, giáo viên dạy Toán tức giận đùng đùng bước vào lớp học, trực tiếp gọi thẳng tên Từ Trầm: “ Từ Trầm, đề thi này của em là do ai viết?”

Nhịp tim của Lục Miên chợt nhảy lên.

Từ Trầm chớp chớp đôi mắt to với hàng mi dài, thản nhiên nói: “Lục Miên ạ.”

Anh bán đứng đồng đội của mình không một chút do dự.

Các bạn cùng lớp lập tức phát ra những tiếng “ồ à” đầy ý tứ.

“Hừ, em cũng thật thà đấy.” Thầy dạy Toán là một người đàn ông hơn 50 tuổi, nâng mắt kính dày cộm lên, thầy chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra nét chữ của đám học sinh trong lớp, bài tập có phải tự mình viết ra hay không, làm sao có thể qua được mắt thầy cơ chứ!

“Lục Miên.” Thầy dạy Toán trầm giọng xuống: “Sao em lại giúp em ấy làm bài tập?”

Lục Miên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai tay run rẩy dữ dội: “…..Bạn học Từ lên lớp luôn ngủ gà ngủ gật, em tưởng tối hôm trước cậu ấy ngủ không ngon….Bạn bè trong lớp hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, nên em mới giúp đỡ bạn ấy làm ít bài tập….” Cô vừa nói xong, các bạn cùng lớp đều bật cười khe khẽ.

“Giúp đỡ lẫn nhau?” Thầy dạy Toán bị hai người này chọc tức đến mức dựng râu trừng mắt: “Em có thể giúp cậu ta thi đại học được không?”

Nếu được thì cô cũng muốn làm đó!

“Lại còn cố ý sửa đáp án đúng thành sai, nếu các em có thể dùng mấy cái suy nghĩ lừa gạt thầy cô như này để vận dụng vào chuyện học hành ấy, thì thành tích điểm số của các em cũng sẽ không như thế này!” Thầy dạy Toán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập những tờ đề thi trong tay xuống bàn.

“Là em sửa ạ….” Lục Miên yếu ớt nói.

Thầy dạy Toán ngẩn người: “Thành tích của em tốt….. nhưng em cũng không thể kiêu ngạo như vậy.”

Sau giờ học, hai người bị thầy dạy Toán gọi lên văn phòng, lúc vào phòng, Lục Miên cố ý nhìn sang vị trí của thầy chủ nhiệm, may là lão Trần không ở đây, cô yên tâm rồi.

Đúng như dự đoán, hai người bị mắng to đầu trước, sau đó thầy dạy Toán lại tiến hành tận tình khuyên nhủ thuyết phục, Từ Trầm giả vờ giống như một đứa trẻ ngoan hơn cả Lục Miên, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

“Vâng, vâng, vâng, thầy nói đúng ạ.”

“Vâng, em biết sai rồi.”

…..

Sau khi bước ra khỏi văn phòng, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, thái độ nhận sai của họ rất tốt, thầy dạy Toán có lẽ sẽ không nói với lão Trần việc này đâu.

“Có trách tớ bán đứng cậu không?” Từ Trầm ngẩng đầu ngước lên nhìn Lục Miên.

“Thầy giáo có thể nhận ra nét chữ của tớ, cho dù cậu không nói, thì thầy cũng sẽ tìm tớ, nếu như cứ bao che, không chừng có thể bị coi thành yêu sớm, lúc đó càng thêm phiền toái hơn.” Lục Miên phân tích một cách lý trí.

“Chủ động nhận sau, thầy giáo sẽ không truy cứu nữa.” Cô từ bé đã biết cách làm thế nào để được thầy cô và người lớn thích.

Khóe môi Từ Trầm nhếch lên: “Biết là sẽ bị nhận ra, sao còn giúp tớ làm đề?” (Anh ta cáo lắm =))))))

Anh có cho cô cơ hội để lựa chọn sao? (>﹏<)



Sau khi tan học về nhà, Đường Tô và Lục Miên cùng nhau lên xe bus.

Đường Tô bĩu môi, tức giận nói: “Bảo cho mình mượn chép bài một tý mà cũng không cho, bảo bảo không vui.”

“Cho cậu chép, không phải là đang hại cậu sao?” Lục Miên xoa xoa đầu Đường Tô.

“Vậy mà cậu còn giúp Từ Trầm.” Má của Đường Tô càng phồng to hơn.

“Tớ với cậu ấy lại không thân, tớ cần gì quan tâm cậu ta học tốt hay không.” Lục Miên chọc chọc vào mặt Đường Tô.

“Vậy cũng đúng….” Đường Tô dễ dàng bị Lục Miên dắt mũi quay vòng vòng, ôm lấy tay của Lục Miên nói: “Mai là thứ 6, theo quy tắc cũ, cứ thứ 6 sau mỗi kỳ thi lớn thì chúng ta đều sẽ đổi chỗ, dựa theo thành tích mà chọn vị trí.”

Trong lòng Lục Miên khẽ động, cô nhìn Đường Tô: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với Hạ Kiêu Dương sao?”

“Muốn chứ!” Đường Tô thở dài một hơi: “Cậu ấy chắc chắn sẽ chọn ngồi cùng bàn với Từ Trầm. Điểm số của hai người họ cũng ngang ngang nhau, nhất định lại có thể ngồi cùng nhau rồi.” Mà thành tích của Đường Tô nằm trong top 20 của lớp, cách bọn họ cũng khá xa đấy.

“Cậu có thể lựa chọn vị trí ngồi trước bàn của cậu ấy.” Lục Miên nói.

“Cũng được đấy.” Đường Tô nói: “Để mình nói với Kiêu Dương, bảo cậu ấy ngồi sau tớ, nhưng trong trường hợp như vậy thì vị trí sẽ phải lùi lại phía sau.”

“Thị lực của cậu khá tốt mà.” Lục Miên nói.

“Không phải cái này, ngồi phía sau đều là mấy tên con trai không thích học tập, không khí học tập không tốt.” Đường Tô vô cùng bối rối.

“Ừm, thực ra tớ vẫn muốn làm bạn cùng bàn với cậu.” Lục Miên nói: “….Tớ có thể ngồi ở phía sau cùng với cậu.”

“Thật sự?”

“Chắc chắn.”



Vì Đường Tô đã sớm nói với Hạ Kiêu Dương, nên Lục Miên thuận lợi ngồi ở phía trước mặt Hạ Kiêu Dương, chéo trước mặt Từ Trầm, ở hàng thứ 3 từ dưới lên, hàng thứ 4 từ trên xuống, cạnh cửa sổ, mà Đường Tô đương nhiên là bạn cùng bàn của Lục Miên.

Khi Trịnh Mẫn – người xếp thứ 3 của lớp, cũng đang chọn chỗ ngồi, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Miên vậy mà lại ngồi ở hàng phía sau, tuy nhiên không đoán được đây có phải là chiến lược học tập của Lục Miên hay không, cho nên cô ta cũng chọn chỗ ngồi ở hàng sau, cách Lục Miên rất gần, cũng chéo trước mặt, thuận tiện dò xét tình hình của quân địch. Trịnh Mẫn là kiểu người mọt sách, học tập vô cùng nỗ lực chăm chỉ, mọi việc đều lấy Lục Miên làm tiêu chuẩn, hy vọng một ngày nào đó sẽ vượt qua Lục Miên và trở thành hạng nhất.

Sau giờ học thể dục, Hạ Kiêu Dương ôm quả bóng rổ đi vào lớp, lập tức nhìn thấy Lục Miên ngồi ở trước mặt mình: “Ơ? Học bá tỷ tỷ đến ngồi hàng sau à?”

“Vì Miên Miên muốn làm bạn cùng bàn với tớ đấy.” Đường Tô quay người lại giải thích.

Lục Miên quay đầu lại, trịnh trọng gật đầu với cậu ta.

Từ Trầm lấy cốc nước màu xanh ô liu từ trong hộc bàn ra, đi lên hàng ghế trên để lấy nước, sau đó mới quay về ngồi xuống chỗ của mình.

“Từ Trầm, học bá tỷ tỷ muốn dùng nhiệt lượng dư của cậu ấy để sưởi ấm cho những học sinh kém như chúng ta kìa!” Hạ Kiêu Dương tiến lại gần Từ Trầm, mỉm cười nói.

Thành thật mà nói, cô chỉ muốn sưởi ấm cho một mình anh.

Ánh mắt Từ Trầm rơi vào bóng lưng của Lục Miên, khóe môi cong lên: “Ừm, sau này nếu có câu hỏi nào không biết thì có thể nhờ bạn học Lục giúp đỡ rồi.”

Hạ Kiêu Dương vừa nghịch nghịch tóc đuôi ngựa của Đường Tô vừa nói: “Hai người các cậu, một người thì bạn học Từ, một người thì bạn học Lục, có thể đừng khách khí như vậy được không, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học 2 năm rồi.”

“Vậy cậu có thể đừng gọi tớ là học bá tỷ tỷ không?” Lục Miên quay đầu lại nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: “Tớ không thích cái xưng hô này.”

“Không phải các bạn trong lớp đều gọi như vậy sao…”

Chỉ có những tên con trai ghét cô mới gọi như vậy thôi.

“Bạn học Lục đã không thích, vậy thì cậu đổi đi là được.” Từ Trầm ngồi ở bên cạnh lật xem tạp chí, nói một cách bình tĩnh.

Hạ Kiêu Dương có thể không nhất thiết phải nghe lời Đường Tô, nhưng những lời của Từ Trầm, thì cậu ta chắc chắn là nói gì nghe nấy.

“Vậy đổi cái khác, gọi là Miên tỷ, được không?”

Kiểu gì cũng phải thêm một cái “tỷ” vào thì mới được phải không!

Tính ra, Lục Miên đi học sớm, chắc là kém bọn họ một tuổi, năm nay cô vừa mới tròn 17, mà bọn họ đã đủ 18 tuổi thành niên rồi, vẫn còn không biết xấu hổ mà giả vờ ngây thơ,

“Nếu bình thường có bài nào không biết thì cứ tới hỏi tớ.” Lục Miên cũng coi như là đã chào hỏi bọn họ xong, Hạ Kiêu Dương liên tục gật đầu, có Đường Tô ở phía trước, cậu ta đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.

Từ Trầm không trả lời cô, anh đang tập chung đọc tạp chí, Lục Miên quét mắt liếc nhìn sang trang bìa, chỉ thấy một cái tên in đậm rất nổi bật: Esc.

Lục Miên lập tức lấy điện thoại ra, tìm kiếm Esc.

“Esc, một tuyển thủ chuyên nghiệp game Liên Minh Huyền Thoại, nằm trong top 10 danh sách các tuyển thủ hàng đầu trên thế giới, Esc có thể không được nhiều người biết đến, vì thời kỳ huy hoàng nhất trong sự nghiệp của anh ấy là vào mùa giải s2s3 tại Trung Quốc, khu vực mà xuất hiện lớp lớp những tuyển thủ mạnh mẽ khó nhằn, nhưng Esc đã dẫn dắt đội và khẳng định mình là ADC xuất sắc nhất Trung Quốc vào năm 2013….

Năm đó Esc đã dẫn đội vào top 4 và lọt vào chung kết LPL 2 lần và giành chiến thắng trong trận chung kết thứ 2. Mặc dù biểu hiện của của Esc trên đấu trường quốc tế không quá nổi bật, nhưng nhìn chung, anh ấy là một trong những tuyển thủ mạnh nhất LOL, là một người cân team theo đúng nghĩa, hơn nữa có thể duy trì phong độ của mình trong thời gian dài.”

Đây là bài đánh giá mà Lục Miên tìm được về cái tên Esc xuất hiện trên tạp chí của Từ Trầm đang đọc.

Phần lớn nội dung này, Lục Miên của lúc này không quá hiểu, nhưng nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại hoàng hôn cuối hè năm đó, cô đều lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên thần thánh này, cái tên mà những năm tháng sau này đã trở thành mục tiêu và tín ngưỡng chung của cô và Từ Trầm.