Say Giấc Hè

Chương 3

Khi hai người ra khỏi văn phòng, Hạ Kiêu Dương đi tới trước mặt bọn họ, ôm bả vai Từ Trầm, cao giọng hỏi: “Lão Trần gọi cậu có chuyện gì thế?”

“Còn có thể là gì nữa, bảo mình tránh xa cậu ra, cố gắng học tập bạn học Lục.” Giọng anh hơi trầm xuống, giống như giai điệu phát ra từ đàn cello, ngước mắt lên nhìn Lục Miên.

Thấy anh nhắc đến tên mình, Lục Miên giật mình, nhìn anh một cái rồi cúi đầu mất tự nhiên mà trở về phòng học của mình.

“Mặc kệ thầy ấy, tối nay chúng ta đi loát đi.” (Loát chính là lol, tên viết tắt của Liên Minh Huyền Thoại)

“Ừm.”

“Tối nay các cậu định lập team sao? Có thể đưa tớ đi cùng không?” Phương Khai Vũ quay người lại, nói với Từ Trầm và Hạ Kiêu Dương ngồi ở hàng sau.

“Phương Đầu Đá, với thao tác như học sinh tiểu học của cậu thì vẫn nên ở nhà tự luyện tập thêm thì hơn.” Hạ Kiêu Dương từ chối không chút khách khí.

“Tớ sẽ không kéo chân các cậu đâu!” Phương Khai Vũ đỏ bừng mặt, cố chấp nói.

“Chưa chắc cậu có thể làm được.”

“Kiêu Dương, lão Từ, các cậu một Bạch Kim 1, một Vàng 1, lại còn mang theo Đầu Đá, không có vấn đề gì chứ?” Trần Trạch bên cạnh đi tới, cười toe toét: “Nếu các cậu không có tự tin như vậy, thì thêm tớ đi cùng đi.” Trần Trạch là học sinh đứng đầu lớp, trong game thì rank Kim Cương, nghe nói còn có trình độ Piano cấp 10, chính là học thần được các bạn nữ trong lớp sùng bái.

“Chúng tôi đánh xếp hạng, cậu ấy ngay cả anh hùng còn chưa gom đủ nữa kìa.” Hạ Kiêu Dương khó chịu nói, không phải cậu muốn nhắm vào Phương Khai Vũ, chủ yếu là vì cái thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của Trần Trạch khiến cậu cay mắt.

“Không sao, chơi đấu thường thôi.” Từ Trầm từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng, coi như đồng ý mang theo Phương Khai Vũ, Phương Khai Vũ cảm kích nhìn anh: “Cảm ơn cậu.”

Sau giờ học, Lục Miên nhìn 3 người Từ Trầm, Hạ Kiêu Dương và Phương Khai Vũ cùng nhau khoác cặp đi ra khỏi lớp học, Hạ Kiêu Dương vẫn cầm theo quả bóng rổ của mình, nói chuyện với Đường Tô một lúc ở cửa lớp rồi sau đó mới đuổi theo nhóm người Từ Trầm.

Trần Trạch vẫn ở trong lớp học ôn bài, cậu ta cũng sẽ không thật sự đi chơi game cùng bọn họ, chẳng qua là nghỉ hè vừa rồi muốn thử chơi một chút nên mới lên rank Kim Cương, nhưng lúc này, cậu ta phải giành giật từng giây một, một khắc cũng không thể nơi lỏng, cậu ta không giống những tên không có tiền đồ kia, cậu ta ở trong lớp xếp hạng 2, đuổi theo Lục Miên sát sao.

Lục Miên đeo cặp sách, cùng Đường Tô đi ra khỏi lớp học, như là vô tình hỏi: “Tô Tô, bọn Kiêu Dương đi chơi game à?”

“Đúng vậy.” Đường Tô bĩu môi, tức giận nói: “Rõ ràng cậu ấy đã hứa với mình là sẽ lên thư viện ôn bài cùng nhau, Kiêu Dương nhà mình chính là bị Từ Trầm dạy hư rồi.”

“Game gì thế? Ngay cả bạn gái cũng đều gác sang một bên?” Ánh mắt Lục Miên chợt lóe sáng, nhưng lại rũ xuống như hỏi vu vơ.

“Gọi là cái gì mà…. Liên Minh Huyền Thoại.” Đường Tô nhớ lại nói: “Chém chém gϊếŧ gϊếŧ, có gì hay ho cơ chứ.”

Đường Tô không ngờ rằng, nhiều năm sau khi nói ra những lời này, cô ấy cũng sẽ trở thành một fans cuồng của giới thể thao điện tử LOL.

Liên Minh Huyền Thoại, Lục Miên ghi nhớ 4 chữ này.

Nhà của Lục Miên nằm trong một khu biệt thự cao cấp, mỗi ngày cô phải mất 40 phút di chuyển bằng phương tiện công cộng để đến trường, bố của Lục Miên – Lục Thời Huân đã rất nhiều lần đề nghị cho cô một chiếc xe cùng tài xế riêng, nhưng lần nào cũng bị Lục Miên từ chối, lý do chính là sợ bị bạn học nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu, đương nhiên Lục Thời Huân cũng rất khen ngợi tính cách của con gái nên cũng không kiên trì nữa. Lục Miên đương nhiên sẽ không để cho Lục Thời Huân phái tài xế riêng theo dõi quỹ thời gian riêng của cô sau giờ học.

Sau khi Đường Tô tạm biệt cô và xuống xe, cô lấy đề thi Khoa học tổng hợp (gồm Vật Lý, Hóa Học và Sinh Học) được phát hôm nay ra xem, bắt đầu phân tích những câu sai của mình.

Khi Lục Miên trở về nhà, trong nhà vẫn trống rỗng như vậy, chỉ có bóng dáng thím Chu – bảo mẫu của nhà cô vẫn đang bận rộn ở trong bếp, Lục Miên lên phòng mình, công việc của Lục Thời Huân rất bận rộn, thường xuyên ra nước ngoài, mà La Mạn Thanh, cũng có những buổi xã giao và cuộc sống riêng của mình, thường về nhà khá muộn.

Lục Thời Huân năm nay đã 60 tuổi, mà mẹ của cô La Mạn Thanh chỉ mới ngoài 40, hai người kém nhau đến 20 tuổi. La Mạn Thanh quen biết người đàn ông ở tuổi trung niên như Lục Thời Huân khi bà còn đang học đại học, sau khi tốt nghiệp thì hai người kết hôn, năm thứ hai liền sinh ra Lục Miên.

Nhiều năm như vậy, Lục Miên có thể nhìn ra được, La Mạn Thanh không có tình cảm gì với Lục Thời Huân, khi ông ở nhà, bà sẽ đóng vai một hiền thê lương mẫu, khi ông không ở nhà, bà sẽ ăn mặc đẹp đẽ, chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, bà còn từng thẳng thắn nói với Lục Miên: “Mẹ gả cho bố con cũng chỉ vì tiền của ông ấy.”

Lục Miên không hề chỉ trích La Mạn Thanh chút nào, chỉ là so sánh với sự thờ ơ của La Mạn Thanh với cô, thì cô thích Lục Thời Huân hơn, người ở độ tuổi này có sự hiểu biết riêng về cuộc sống, khi nói chuyện với ông, Lục Miên cảm thấy vui vẻ, Lục Thời Huân biết cách giáo dục Lục Miên như thế nào để cô trở thành một người tốt hơn. Đồng thời, sự chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo của ông dành cho cô từ phương diện học tập đến cuộc sống cũng đủ thể hiện khía cạnh tinh tế và dịu dàng nhất của một người đàn ông có hoài bão lớn. Với một người đàn ông quyến rũ và thành công như vậy, Lục Miên khó có thể tưởng tượng được sao La Mạn Thanh lại không yêu ông.

Lục Miên trở về phòng, lấy từ trong cặp ra một quyển vở bài tập trắng tinh mới toanh, vừa định bắt đầu viết thì ánh mắt lại chuyển đến máy tính.

Chiếc máy tính này bình thường cô trừ việc tải xuống một số tài liệu học tập thì cơ bản đều không dùng làm việc khác.

Cô bật máy tính lên, nhập mấy chữ “Liên Minh Huyền Thoại” vào Baidu.

Một tiếng sau, Lục Miên đã hoàn thành 2 tờ đề thi, game cũng đã được tải xuống hoàn tất và cài đặt xong.

Tìm hiểu luật chơi, đăng ký, đăng nhập,…. Lục Miên làm liền một mạch, nhưng khi chọn khu vực cô lại gặp rắc rối, game cho hơn 20 khu vực vậy nên anh….ở khu vực nào?

Lục Miên hậm hực mà rời khỏi game.

La Mạn Thanh trở về rất muộn, toàn thân nồng nặc mùi rượu, bà mở cửa phòng của Lục Miên ra, cô đang tập trung giải đề Toán dưới ánh đèn bàn.

“Bảo bối, đừng thức khuya, nghỉ ngơi sớm đi.” La Mạn Thanh nói với cô mấy câu như thường lệ, Lục Miên là một đứa con ngoan không cần bố mẹ nhọc lòng lo lắng, nên người làm mẹ như bà cũng không vất vả.

“Vâng, con biết rồi, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Lục Miên không quay đầu lại, chỉ trả lời một tiếng.



Thành tích kỳ thi tháng đầu tiên từ lúc khai giảng đã có kết quả, Lục Miên vẫn giữ vững vị trí hạng nhất lớp, hạng hai toàn khối.

Ánh mắt Lục Miên quét khắp bảng xếp hạng excel trên màn chiếu, cuối cùng tìm được thứ hạng của Từ Trầm ở gần cuối, hạng 43.

Lớp 12-2 có tổng cộng 62 học sinh, hạng 43…..đúng chỉ là mức trung bình.

Lục Miên dùng chữ viết thanh tú của mình ghi lại thứ hạng và điểm số lần này của Từ Trầm vào một cuốn sổ nhỏ, Ngữ Văn 75, Toán 123, Tiếng Anh 119, Khoa học tổng hợp 248, tổng điểm 565, thành tích này nếu ở lớp bình thường thì cũng coi như khá tốt, nhưng nếu so ở lớp chọn 12-2 cạnh tranh khốc liệt này, thì đúng là không thể nhìn được.

Lục Miên lại ghi thành tích của mình xuống, Ngữ Văn 132, Toán 148, Tiếng Anh 139, Khoa học tổng hợp 280, tổng điểm 699.

Cô lại làm một phép trừ khác vào sổ: 699 – 565 = 134.

Khoảng cách giữa hai người chính là 134 điểm.

Lật lại trang trước của quyển sổ, là ghi chép lại thành tích của bài kiểm tra lần trước, hai người chênh lệch 127 điểm.

Khoảng cách ngày càng lớn, Lục Miên có chút lo lắng.

Ngay lúc Lục Miên đang thất thần thì Trương Điền Dương, người luôn nghịch ngợm gây sự lại thích trêu ghẹo các bạn nữ trong lớp, âm thầm xuất hiện phía sau lưng cô: “Bạn học Lục Miên, cậu đang viết cái gì thế?” Nói xong, cậu ta nhanh chóng giật lấy cuốn sổ nhỏ của Lục Miên.

“Trả lại cho tớ!” Lục Miên lập tức hoảng sợ, vội vàng đuổi theo muốn lấy lại cuốn sổ nhỏ trong tay Trương Điền Dương.

Trương Điền Dương vốn không thật sự có hứng thú với cuốn sổ nhỏ của cô, chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, sự căng thẳng của Lục Miên càng khiến cậu ta kích động hơn thôi.

Trương Điền Dương ném cuốn sổ nhỏ vào chỗ mấy đứa con trai ngồi ở hàng sau, cuốn sổ bay vào tay Phan Phi: “Sổ tay của học bá tỷ tỷ đó nha! Bên trong chắc chắn có bí kíp thi cử!”

Cậu ta giả bộ muốn lật ra xem, nhưng Lục Miên đã xông tới trước mặt cậu ta, đưa tay định giật lấy cuốn sổ, nhưng Phan Phi đã giơ tay lên, cô căn bản không thể với tới được, sau đó Phan Phi lại ném cuốn sổ vào tay một tên con trai khác: “Lộ An, bắt lấy!”

Lộ An không bắt được, cuốn sổ nhỏ bay qua tay cậu ta, bay thẳng đến chỗ Từ Trầm, Từ Trầm đang nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật thì bị cuốn sổ đập trúng đầu, anh ngẩng đầu dậy, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ, nhíu mày lại, có vẻ như bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp, liếc xuống nhìn cuốn sổ, lẩm bẩm nói: “Cái gì đây?”

Ngay lập tức, trái tim của Lục Miên bị nhấc cao lên, giống như bị treo trên một sợi dây cáp cao vạn trượng ở trên trời, không có chỗ nào dựa vào, lung lay như sắp đổ.

Cuốn sổ nhỏ nằm trong tay của Từ Trầm, cô không dám đi tới giật.

“Là sổ ghi chép của học bá tỷ tỷ.” Trương Điền Dương hô lên.

Ánh mắt của Từ Trầm đúng lúc lướt tới trang ghi chép lại điểm số của hai người, cùng với phép tính trừ cuối cùng kia.

Anh chỉ liếc nhìn nhẹ nhàng như bâng quơ rồi gập cuốn sổ lại, sau đó đứng dậy đi về phía Lục Miên, máu toàn thân cô đã đều đông cứng lại, anh duỗi tay ra đưa cuốn sổ cho cô.

Bàn tay của anh trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng như măng tre.

Đôi mắt cô đỏ hoe, ngơ ngác nhận lấy, ôm cuốn sổ vào lòng, quay người chạy về chỗ ngồi của mình, mạnh mẽ lau đi một giọt nước trên khóe mắt.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, mấy tên con trai hài lòng mà quay về chỗ ngồi của mình, bọn họ đã thành công khiến học bá tỷ tỷ “thanh cao” bật khóc.

Từ Trầm ngồi ở hàng sau đã không còn buồn ngủ, nhìn bóng lưng cả một tiết đều ỉu xìu gục xuống bàn của Lục Miên, ánh mắt trong veo sâu thẳm xẹt qua một tia gợn sóng.

Sự việc vừa rồi trong giờ giải lao đã nhanh chóng bị một số bạn học nhiều chuyện báo cáo cho giáo viên, Trương Điền Dương và Phan Phi bị lão Trần gọi đến văn phòng và răn dạy một hồi, bọn họ ôm theo cả một bụng oán khí mà trở về lớp học, lúc đi ngang qua Lục Miên thì cố ý hùng hùng hổ hổ: “Xời, tưởng có gì ghê gớm lắm, không phải chỉ là một cuốn sổ nát thôi sao, còn phải mách lẻo với thầy, học sinh tiểu học à?”

“Thành tích của học bá tỷ tỷ có liên quan trực tiếp đến tiền thưởng của lão Trần, cậu cứ gây khó dễ cho học bá tỷ tỷ, chính là gây khó dễ lão Trần rồi, thầy không xử cậu thì xử ai?” Trịnh Mẫn bên cạnh mỉa mai nói.

Người bố Lục Thời Huân đã từng nói với Lục Miên, khoảng cách giữa người và người, giữa suy nghĩ và nghĩ đều cách rất xa, với một số người, nếu con thực sự cảm thấy không thể nói rõ ràng với họ, thì cách đánh trả tốt nhất chính là im lặng và mỉm cười, đây là thái độ mà một người cao thượng nên có khi đối mặt với sự bất công.

Lục Miên không có cách nào mỉm cười với bọn họ được, nên cô chỉ có thể im lặng.

Sau một buổi chiều suy ngẫm lại, tâm trạng của Lục Miên dẫn dần bình tĩnh, không ngừng tự an ủi mình, chắc là Từ Trầm không nhìn thấy những gì cô ghi ra đâu.

Ừm, không nhìn thấy đâu.

Buổi chiều tự học, Lục Miên điên cuồng cày một bộ đề Khoa học tổng hợp cùng một bộ đề Toán học.