Say Giấc Hè

Chương 2

“Kính thưa các thầy cô, các bạn học sinh thân mến: Chào mọi người! Mùa hè đã đến, cái nắng nóng như thiêu như đốt có thể xâm chiếm cơ thể chúng ta, nhưng không thể ngăn cản chúng ta bước chân vào kỳ thi đại học. 3 năm trôi qua như một cái chớp mắt, không biết từ khi nào, chúng ta chỉ còn cách kỳ thi đại học 200 ngày nữa.”

“Nhớ lại quá khứ, chúng ta có sự theo đuổi bất chấp trong mùa xuân giá lạnh, có những bước chân gian nan trong trời mưa giông bão, có thanh âm đọc sách vang vọng trong những phiến là rào rạc, có bóng lưng kiên định đương đầu mọi khó khăn.”

……

“Các bạn, chúng ta hãy phấn đấu trong 200 ngày này, để giấc mơ của chúng ta chắp cánh bay lên vào tháng 6, để hoài bão và trí tuệ tỏa sáng vào tháng 6, và để ngày 7 tháng 6 năm sau được mãi mãi khắc ghi vào lịch sử của Hạ Trung.”

Cái nóng của buổi sáng giữa hè bắt đầu dâng cao, sau khi Lục Miên đọc xong lời tuyên thệ, hai má cô vẫn hơi ửng hồng vì căng thẳng, cô ngước mắt nhìn xuống phía dưới, hơn 900 học sinh trong đồng phục xanh trắng đang đồng loạt vỗ tay, như sóng biển dâng trào.

Cô ngượng ngùng trả lại mic cho thầy chủ nhiệm, sau đó bước xuống bục trở lại sân trường, về khu vực ngồi của lớp mình, rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Những sự lo lắng và căng thẳng trong lòng Lục Miên vẫn còn chưa dịu xuống, thì Đường Tô bên cạnh đã sáp lại gần: “Miên Miên, vừa rồi khi cậu đọc lời tuyên thệ, phía sau có mấy tên con trai nói xấu cậu đấy.”

Đường Tô có khuôn mặt xinh xắn, làn da cô ấy dưới ánh sáng mặt trời trắng nõn lạ thường, môi có tô một lớp son mỏng, môi hồng răng trắng, chúm cha chúm chím: “Bọn Lộ An, Phan Phi, Khổng Hướng Văn nói cậu giả….” chữ cuối cùng kia, cô ấy không nói ra.

Mấy tên nam sinh được xếp ngồi ở hàng cuối cùng này đa số đều là thành tích không tốt.

Không phải những người điểm kém, sẽ nhất định ghét những người điểm cao, nhưng bọn họ lại đặc biệt ghét Lục Miên, luôn cảm thấy cô ra vẻ thanh cao, giả tạo.

“Đọc cái mọe gì thế…nghe buồn nôn quá….”

Mấy tên nam sinh ở hàng sau thì thầm hơi lớn.

Lục Miên không để ý tới bọn họ, lấy từ trong cặp ra một tập thơ cổ nhỏ phải học thuộc lòng để ôn thi đại học, Đường Tô ở bên cạnh, an ủi nói: “Bài tuyên thệ này của cậu viết rất hay, mình nghe còn thấy nhiệt huyết sôi trào, không hổ là đại biểu môn Văn của lớp chúng ta.”

“Mình chép trên mạng đấy.” Khuôn mặt Lục Miên thanh tú, ánh mắt trong veo sâu thẳm, có một sức mạnh khiến người ta chìm đắm, cô thản nhiên nhìn sang Đường Tô: “Tối qua mình vốn là muốn tự viết, nhưng kết quả lại ngủ quên mất.”

“Bây giờ thì thành tích ghê gớm đấy, chắc gì tương lai đã tìm được một công việc tốt cơ chứ….”

Giọng nói ở hàng sau càng lúc càng gay gắt chói tai, nếu không phải có lão Trần – chủ nhiệm lớp đang đứng ở đầu hàng, thì Đường Tô nhất định sẽ chạy xuống cuối hàng đòi lại công bằng cho Lục Miên, mấy tên nam sinh này, không có chút phong độ nào cả, suốt ngày trừ chơi game ra thì còn lại chỉ biết chọc con gái, nói ai không tìm được công việc thế?

“Mặc dù điểm số không nhất thiết phải gắn liền với công việc, nhưng Lục Miên có lợi thế gia đình, sau này chỉ cần cố gắng…. Đây chính là nguyên nhân khiến khoảng cách giữa các tầng lớp xã hội và con người với nhau ngày càng xa cách.” Một giọng nói đầy từ tính vang lên, người nói chính là bạn trai của Đường Tô – Hạ Kiêu Dương, à đương nhiên….là bạn trai bí mật rồi.

Khóe miệng Đường Tô tràn ra ý cười, Lục Miên quay đầu nhìn Hạ Kiêu Dương, nhưng ánh mắt cô lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Từ Trầm bên cạnh Hạ Kiêu Dương, anh dường như đang nhìn cô.

Lục Miên vội vàng quay đầu lại, nhịp tim cô còn đập nhanh hơn cả lúc đứng trên sân khấu, không thể bình tĩnh lại được…..

Suốt buổi lễ tuyên thệ buổi sáng, sắc đỏ trên mặt Lục Miên vẫn không hề phai đi.

Sau lễ tuyên thệ, Đường Tô và Lục Miên nắm tay nhau trở về lớp học, Từ Trầm và Hạ Kiêu Dương đi tới trước mặt bọn họ, Hạ Kiêu Dương trong tay ôm một quả bóng rổ, cao hơn Từ Trầm một cái đầu, rõ ràng là cường tráng hơn anh nhiều, Từ Trầm cao gầy, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình đi bên cạnh Hạ Kiêu Dương, nhìn tổng thể thì không quá hài hòa, nhưng thực ra hai người lại là anh em bạn bè thân thiết.

Tất nhiên, trong lớp cũng có một số hủ nữ nói đùa rằng quan hệ của hai người tốt đến mức giống hệt như gay, mặc dù Hạ Kiêu Dương có lợi thế về thể chất mạnh mẽ, nhưng các bạn nữ đều nhất trí cho rằng Hạ Kiêu Dương là thụ, Từ Trầm mới là công.

Đây là một loại cảm giác, ừm, trực giác duy nhất chỉ hủ nữ mới có, loại trực giác này đến từ khí chất lạnh lùng xa cách của Từ Trầm, lãnh đạm nhưng không quá vô vị.

Đi ngang qua sân bóng rổ, Hạ Kiêu Dương trong nhóm người thực hiện động tác 3 bước ném bóng vào rổ, khiến cho các bạn nữ phải la hét chói tai, cậu đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác, nghe nói cậu được các bạn nữ lớp khác bầu chọn là hotboy của khối 12.

Tuy nhiên Lục Miên không cho là vậy, cô lén liếc nhìn bóng dáng cao gầy của Từ Trầm đang đứng dưới gốc cây, ánh nắng sớm mai từ cành cây chiếu xuống phủ lên mặt anh một tầng sáng nhạt. Anh lãnh đạm, trầm tĩnh, ánh mắt chuyển động theo quả bóng rổ trong tay Hạ Kiêu Dương, nhưng lại không tham gia vào “buổi trình diễn cá nhân” của Hạ Kiêu Dương.

Hạ Kiêu Dương giống như ánh nắng gắt giữa ngày hè, ấm áp dễ chịu thiêu đốt những người xung quanh, nhưng trong mắt Lục Miên, Từ Trầm giống như một con thú đang ngủ đông, không ai biết khi nào anh sẽ thức tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ có bộ dáng thế nào.

Tâm tư của thiếu nữ, vẫn luôn tinh tế và đầy tính nghệ thuật, đặc biệt là khi trong lòng chứa đựng những tâm sự.

Sau khi trở về lớp học, Lục Miên được lão Trần chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, đơn giản chỉ là động viên cô, khuyên cô đừng nóng vội mà hãy kiên định vững vàng trong năm học cuối cùng này.

“Lục Miên, em là ứng cử viên sáng giá có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, thầy đặt rất nhiều kỳ vọng vào em.”

Lão Trần là một người đàn ông thô lỗ đã hơn 40 tuổi, thầy luôn mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, hay nhét áo vào trong quần âu, để lộ thắt lưng da cá sấu và đôi tất dưới đôi giày da. Có một lần, đèn trong lớp học bị hỏng, lão Trần đã xắn tay áo lên và tự mình thay đèn, dưới ánh đèn là bàn học của Đường Tô, khi cô trơ mắt nhìn lão Trần cởi giày ra, để lộ đôi tất chân màu da ngắn cũn, dẫm lên bàn của cô ấy để thay bóng đèn, nội tâm cô ấy như sụp đổ…..

Nhưng nhìn chung, lão Trần là một giáo viên chủ nhiệm lớp 12 cực kỳ có trách nhiệm.

“Em gọi Từ Trầm đến văn phòng cho thầy.” Trước lúc Lục Miên rời đi, lão Trần dặn dò.

“Vâng ạ.” Sau khi rời khỏi văn phòng, nhịp tim của Lục Miên lại bắt đầu đập nhanh.

Lớp 12-2 ở tầng 5, cuối hành lang, Hạ Kiêu Dương và Từ Trầm đang sóng vai đi tới, Lục Miên hít một hơi thật sâu rồi đi về phía họ.

“Chào học bá tỷ tỷ.” Hạ Kiêu Dương mỉm cười rạng rỡ chào hỏi Lục Miên.

Ngay sau đó Từ Trầm cũng ngước mắt lên nhìn cô một cái, cái nhìn này hoàn toàn làm rối loạn những lời mà Lục Miên đã sắp xếp trong lòng.

Trong lòng Lục Miên hỗn loạn, ngay cả đầu óc cũng không còn dùng được nữa rồi, cuộc gặp gỡ thoáng với hai người họ, một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh hồi phục tinh thần, cô một mình đứng ở hành lang, thở dốc để bình tĩnh lại nhịp tim.

“Cậu ấy làm gì vậy?” Hạ Kiêu Dương quay lại nhìn tấm lưng cứng ngắc của Lục Miên.

“Không biết, người này thật kỳ lạ.” Từ Trầm nhún nhún vai, thản nhiên nói.

Lục Miên trở lại lớp học, Từ Trầm đang cầm một cốc nước nhựa màu xanh ô liu để lấy nước từ bình lọc nước bên cạnh bục giảng. Lục Miên quay lại chỗ ngồi ở hàng ghế đầu của mình, đây là một cơ hội, đợi khi anh quay người lại, cô sẽ gọi anh lại, nói cho anh chuyện giáo viên mời anh lên văn phòng.

Từ Trầm lấy nước xong, cũng không quay người lại, mà trực tiếp đưa cốc nước lên miệng uống ừng ực một hơi, Lục Miên cẩn thận nhìn anh, đường nét sườn mặt của anh sắc bén, yết hầu của anh vì uống nước mà nhấp nhô lên xuống, đôi mắt hơi cụp xuống, lông mi dài, xét theo ngũ quan của anh thì chắc chắn anh không phải là một chàng trai trầm tĩnh.

Lục Miên vừa định nói thì chuông vào lớp vang lên, Từ Trầm đã đi ngang qua người cô, Lục Miên nặng nề thở dài một hơi, nhưng lại không che giấu được cảm giác mất mát.

Trong giờ học, Lục Miên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đường Tô ở hàng sau: “Cậu nói với Hạ Kiêu Dương, thầy giáo bảo Từ Trầm đến văn phòng gặp thầy sau giờ học.” Cô quyết định từ bỏ cơ hội để nói chuyện với Từ Trầm, chuyện này đã hoàn toàn khiến trái tim cô rối loạn, trạng thái này không nên là trạng thái của lớp 12 nên có.

Đường Tô chống tay lên chịu đựng cơn buồn ngủ, nhìn tin nhắn trên điện thoại, lười sửa lại nên cô ấy trực tiếp chuyển tiếp tin nhắn đó cho Hạ Kiêu Dương.

Hạ Kiêu Dương, người ngồi ở hàng cuối cùng cũng đang ngủ gà ngủ gật, quét mắt liếc nhìn tin nhắn một cái, rồi trực tiếp đưa điện thoại cho người bạn cùng bạn Từ Trầm.

“Ai gửi thế?” Từ Trầm đọc xong tin nhắn, thấp giọng hỏi.

“Vợ mình.” Hạ Kiêu Dương ngáp một cái, lười biếng nói.

Nhìn tin nhắn gốc còn không buồn sửa lại này, lại nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ mấy lần do dự muốn nói lại không của Lục Miên, Từ Trầm cũng đại khái đoán ra được toàn bộ câu chuyện…..



“Từ Trầm, bài kiểm tra đầu năm này, thành tích của em lại giảm sút, nghỉ hè em có ở nhà ôn tập chăm chỉ không đấy?” Lão Trần ngồi ở bàn làm việc, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Không ạ.” Từ Trầm thành thật trả lời.

Sự thẳng thắn của anh lại khiến lão Trần nhất thời không biết nên nói cái gì, lão Trần nhấn mạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ Trầm, thành tích của em ở trong lớp đều ở mức trung bình, chỉ cần em chăm chỉ hơn thì vẫn còn hy vọng, ít nhất thi vào một trường 211 cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu em tiếp tục cùng Hạ Kiêu Dương chơi bời lêu lổng, thì có thể đỗ vào một trường đại học tốt hay không thì cũng khó nói đấy.” Lão Trần uống một ngụm trà, tiếp tục tận tình khuyên bảo.

“Điều kiện gia đình Hạ Kiêu Dương tốt, cho dù em ấy có vào một trường đại học bình thường thì sau này cũng không cần lo lắng không có việc làm tốt, nhưng em…. haizzz, em tự mình suy nghĩ cho kỹ.”

Lúc lão Trần dạy dỗ Từ Trầm, Lục Miên vẫn luôn đứng ở góc văn phòng, trước bàn giáo viên Ngữ Văn, chuẩn bị mang vở bài tập về lớp phát cho mọi người.

Lỗ tai cô dựng lên, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa lão Trần và Từ Trầm.

“Môn Toán và Tiếng Anh của em không có vấn đề gì lớn, nhưng môn Ngữ Văn….chỉ thi được 75 điểm, bài văn cũng chỉ viết có mấy chữ, chuyện gì thế?”

“Em không viết.” Từ Trầm bình tĩnh nói.

Lão Trần dạy môn Sinh, cũng không biết gì về môn Văn, mà giáo viên môn Văn cũng không ở đây, nhìn thấy Lục Miên đứng ở gần đó nên vẫy tay với cô: “Lục Miên, em đến xem bài kiểm tra Ngữ Văn của Từ Trầm đi, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”

Dưới cái nhìn của Từ Trầm, Lục Miên cảm thấy như linh hồn sắp rời khỏi cơ thể mình, cô cứng đờ bước tới, không dám nhìn Từ Trầm bên cạnh, cô đưa tay nhận lấy bài kiểm tra môn Ngữ Văn trên tay anh rồi đọc nó một cách cẩn thận, chữ viết của anh gọn gàng chỉnh tề, trên mặt đề cũng vô cùng sạch sẽ, đến mức những lời phê bằng bút đỏ của giáo viên Ngữ Văn có vẻ cực kỳ dư thừa và khiến người ta khó chịu khi nhìn vào.

“Phần đọc hiểu của bạn học Từ, những ý chính đại khái đều đúng hết, nhưng cách diễn đạt quá ngắn gọn và cần kết hợp với nội dung bài đọc để tiến hành phân tích, những câu trả lời ngắn gọn như vậy sẽ không đạt điểm cao lắm.”

Sau khi lật mặt sang, chủ đề của bài văn là: 10 năm sau, tôi sẽ là…..

Rõ ràng đây là một bài văn yêu cầu viết về những ước mơ.

Lục Miên thấy bài văn của Từ Trầm chỉ viết 4 chữ: Quán quân thế giới.

Thành kính mà nghiêm túc.

Từ đó về sau, 4 chữ này đã khắc sâu vào lòng Lục Miên, rất nhanh, giấc mơ của anh cũng trở thành giấc mơ của cô.

———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Trần chính là chân dung cô giáo cấp 3 của tui đấy. Cái bàn bị tất chân giẫm lên cũng chính là cái bàn của tui nha ~~~?(PД`q。)?