Lục Thời Huân mỗi lần đi công tác đều mang quà về cho Lục Miên, lần này ông đi Nhật Bản, khi ông lấy chiếc túi đeo chéo hình gấu Kumamon hoạt hình từ trong vali ra, Lục Miên có chút dở khóc dở cười: “Bố, con không phải là trẻ con nữa rồi.”
“Bố biết.” Lục Thời Huân vẫn kiên trì: “Lúc đi dạo trên đường phố Nhật Bản, bố đã nhìn thấy rất nhiều cô gái ở độ tuổi của con đeo theo những chiếc túi kiểu hoạt hình như thế này.”
“Con cảm ơn bố.” Lục Miên cầm lấy chiếc túi đeo chéo hình gấu Kumamon, trong lòng cô nghĩ chắc bố cô sẽ không bao giờ đoán được món quà mà cô thực sự muốn là gì đâu.
“Ừm….còn mang về cho con một bộ gọi là cái gì…. sản phẩm chăm sóc da Shiseido gì đó, thư ký của bố nói cũng khá tốt.”
“A!!!” Lục Miên bất ngờ hét lên, chạy tới nhận lấy bộ chăm sóc da Shiseido giá trị xa xỉ, thơm thật mạnh lên chiếc cằm đầy râu của ông bô nhà mình: “Bố, con yêu bố chết mất!”
Sự trở lại của Lục Thời Huân đã xua tan đi bao nhiêu u ám trong lòng của Lục Miên, cô trở về phòng làm bài tập, hôm nay thím Chu xin nghỉ, bố cô đích thân xuống bếp nấu cơm tối cho cô, La Mạn Thanh vẫn chưa về nhà, Lục Miên có chút lo lắng cho bà, đang nghĩ xem có bên lén gửi tin nhắn cho bà không, bố cô về có lẽ cũng chưa thông báo cho bà, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, như vậy khiến cô có cảm giác như mình phản bội Lục Thời Huân.
“Lần này bố về sẽ ở nhà bao lâu ạ?” Lúc ăn cơm Lục Miên hỏi.
“Khoảng 2 3 tuần.” Lục Thời Huân trả lời.
“Vâng ạ.”
Buổi tối Lục Miên làm xong bài tập, lại đăng nhập vào game, Từ Trầm đang offline, nghĩ đến cảng tượng mà cô nhìn thấy trong khu vườn hoa chiều này, trái tim của Lục Miên lại bắt đầu đau đớn….
11 giờ, La Mạn Thanh trở về, cả người vẫn còn nồng nặc mùi khói và rượu.
Lục Miên không để tâm đến đau đớn, xỏ dép chạy ra cửa, áp tai vào khe cửa nghe lén.
Tiếng cãi vã của Lục Thời Huân và La Mạn Thanh rất nhanh đã truyền đến.
“Đừng tưởng tôi không biết bà mỗi tối ở bên ngoài làm cái gì, Miên Miên về tới nhà mà vẫn chưa có cơm tối, nếu hôm nay tôi không trở về thì con bé phải chịu đói rồi! Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy?”
“Không phải có bảo mẫu sao? Hơn nữa, nó đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không biết tự mình đi tìm đồ ăn sao?”
“La Mạn Thanh, cô đang nói cái gì thế, cô cảm thấy lời mình nói vẫn còn có lý lắm à?” Lục Thời Huân nặng nề đập bàn.
“Tôi không phải người ở của nhà mấy người, tôi vẫn còn trẻ.” La Mạn Thanh khàn cả giọng.
“Đều đã hơn 40 rồi, vẫn còn trẻ ư?” Lục Thời Huân lạnh giọng nói: “Cô gả cho tôi không phải là gì tiền và địa vị sao? Tôi đều cho cô rồi, bây giờ tôi chỉ cần cô chăm sóc tốt cho con gái của tôi, ngoại trừ cái này, không còn bất cứ điều gì khác.”
“Lục Thời Huân, ngoài con gái và công việc, trong lòng ông còn có cái gì? Có tôi sao?” Giọng nói của La Mạn Thanh run rẩy, giống như sắp khóc.
Lục Thời Huân cười lạnh: “Trong lòng cô, không phải cũng không có tôi hay sao?”
….
Những câu nói tiếp theo, Lục Miên không nghe tiếp nữa.
Cô quay về nằm ngửa trên giường, ngây người nhìn trần nhà và đèn chùm.
Cô đã từng đọc cuốn sách “Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh, trong đó có nói: “Có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng đều từng có 2 người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là 2. Cưới một đóa hoa hồng đỏ, lâu dần, nàng sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, còn đóa hoa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới một đóa hồng trắng, rồi lâu dần nàng cũng như hạt cơm dính trên áo, còn đóa hoa hồng đỏ vẫn là nốt ruồi chu sa trên ngực.”
Cô tin rằng, khi bố cưới mẹ, chắc chắn là ông có yêu bà, nếu không dựa vào thân phận và địa vị của ông, sao lại chịu cưới một người phụ nữ bình thường mà không yêu mình cơ chứ. Bây giờ, đối với Lục Thời Huân, La Mạn Thanh là vết máu muỗi hay là hạt cơm trắng? Dù sao thì chắc chắn cũng không phải là nốt ruồi chu sa.
Cuộc sống có thể nhấn chìm tất cả tình yêu và tình cảm cháy bỏng trong những lo toan củi dầu mắm muối*, nhưng Lục Miên vẫn sẵn sàng tin vào tình yêu, liệu sau này cô có thể trở thành nốt ruồi chu sa trong trái tim Từ Trầm chăng?
Khóe mắt ẩm ướt, Lục Miên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lục Miên xuống xe bus, sáng sớm không khí có chút mát mẻ, nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp để học bài, vậy nên Lục Miên đã dậy rất sớm.
Ở cổng trường còn chưa có ai, Lục Miên chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy Trương Dã.
Cô ta vẫn mặc quần áo phong cách punk phóng khoáng, khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cô ta. Lục Miên giả vờ như không nhìn thấy, cô bước nhanh chân hơn đi về phía trước.
“Này.” Giọng Trương Dã khàn khàn gọi cô lại, cô ta cao hơn Lục Miên một cái đầu, có một loại khí thế mang cảm giác áp bách: “Hôm qua tôi nhìn thấy cậu, ở vườn hoa.”
Lời nói của cô ta như đánh mạnh vào trái tim của Lục Miên, Lục Miên không đáp lại, hai tay nắm chặt lấy dây đeo cặp, tiếp tục đi về phía trước.
“Thích Từ Trầm à?” Cô ta trực tiếp hỏi thẳng.
“Không.” Lục Miên lạnh mặt trả lời.
“Nghe nói cậu rất giả tạo….” Trương Dã cười lạnh: “Không nghĩ tới ngay cả việc thích cậu ấy mà cậu cũng không dám thừa nhận.”
Lục Miên dừng chân lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cậu muốn làm gì?”
“Tức giận?” Trương Dã thản nhiên nhún vai: “Chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, cậu không phải là mẫu người mà cậu ấy thích, hơn nữa….cậu ấy cũng không phải là người tốt, cậu chắc là học sinh xuất sắc nhỉ, cứ sống chết ở một chỗ với cậu ấy, không đến mức phải vậy.” Cô ta liếc mắt đánh giá Lục Miên từ trên xuống, sau đó nói: “Hai người không xứng.”
“Cậu có chơi Liên Minh Huyền Thoại không?” Lục Miên chú ý tới cô ta khá lâu, móng tay dài sơn màu sắc sặc sỡ, cô đột nhiên hỏi.
Trương Dã ngây người, không ngờ cô lại chuyển chủ đề nhanh như vậy.
“Không chơi, sao vậy?”
Khóe môi Lục Miên khẽ nhếch lên, mang theo một tia giễu cợt, cô trước nay….sẽ không bao giờ nhún nhường bất cứ ai.
“Vậy hai người….cũng không phải là cùng một loại người.” Lời này của cô, nói như là một cách hiển nhiên phải vậy, dường như đang trần thuật một sự thật không thể chối cãi.
Ước mơ của anh được cô cất giấu trong tim, ai cũng không có tư cách nói ra nói vào.
Lục Miên xoay người rời đi.
“Cậu ấy thích mùi vị của Marlboro.” Giọng nói khàn khàn của Trương Dã truyền tới từ phía sau: “Coi như là quà gặp mặt cho tình địch.”
–
Lục Miên search trên Baidu, phát hiện ra Marlboro là một loại thuốc lá.
Tan học ngày hôm đó, cô không lập tức đi đến trạm xe bus, mà đi đến cửa hàng tiện lợi mua một bao Marlboro và một chiếc bật lửa, sau đó đi băng qua đường lớn, đến bên bờ sông.
Con sông đối diện trường học có tên là Thanh Khê, hàng liễu xanh bên bờ rủ xuống ven sông, nước sông chảy róc rách.
Sau khi tan học, nhiều học sinh Hạ Trung sẽ tụ tập ở bên bờ sông, các bạn nam tụ tập hút thuốc, trong khi các bạn nữ thì ngồi bên bờ sông nói chuyện phiếm….
Lục Miên đứng ở dưới chân cầu, lấy ra bao thuốc và bật lửa.
“Lão Từ, mắt cậu tinh tường, mau xem xem, người ở bên bờ sông kia có phải là Miên tỷ không?” Tay của Hạ Kiêu Dương chống lên thành cầu, Từ Trầm đứng ở bên cạnh, hai tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm từ xa nhìn Lục Miên.
“Chính là nha đầu đó.”
Mới hút một ngụm đầu tiên mà Lục Miên đã bị sặc rồi, cô ôm ngực, cong eo xuống nặng nề mà ho khan.
“Ơ, Miên tỷ cậu đang….hút thuốc à?” Giọng nói đột ngột của Hạ Kiêu Dương dọa Lục Miên giật mình, cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Hạ Kiêu Dương đang cầm quả bóng rổ, còn Từ Trầm thì đứng bên cạnh đút tay vào túi quần, thản nhiên nhìn cô.
“Ừm, tớ muốn thử xem sao.” Còn chưa nói xong Lục Miên lại bắt đầu ho.
“Học sinh đứng đầu lớp chúng ta, lại muốn học hư à!” Hạ Kiêu Dương tiến lên, định lấy điếu thuốc trong tay cô: “Đây không phải là thứ tốt lành gì, đừng hút nữa.”
Lục Miên lùi lại một bước, không để cậu ta giành được nửa điếu thuốc còn lại trong tay mình.
“Không sao, tớ đã tìm hiểu rồi, thỉnh thoảng thử một chút, sẽ không nghiện đâu.”
“Vậy cũng không được! Cậu là con gái đấy….”
“Cậu để cô ấy hút đi.” Từ Trầm đứng ở phía sau, giọng nói lãnh đạm, cười như không cười khuyến khích cô.
Hạ Kiêu Dương nhìn Từ Trầm một cách đầy khó hiểu.
Lục Miên tức giận, lại cầm điếu thuốc lên hút mạnh một hơi.
“Khụ khụ….khụ khụ.” Cô quay lưng lại để ho, ho đến nỗi chảy nước mắt.
Từ Trầm đi tới, cầm điếu thuốc trong tay cô, đưa lên miệng mình hút một hơi, Lục Miên nhướng đôi mắt đỏ hoe lên, kinh ngạc nhìn anh.
“Hút một hơi, đừng vội nuốt xuống, trước tiên ngậm ở trong miệng, sau đó hít vào bằng mũi, hòa với khói thuốc ở trong miệng rồi nuốt xuống thì sẽ không còn khó chịu nữa.”
Từ Trầm lại hút một hơi, phồng má làm mẫu cho cô xem, rồi nuốt xuống, sau đó từ từ thở ra bằng mũi, thổi lên mặt Lục Miên.
Trong làn khói trắng, Lục Miên ngửi thấy mùi thơm của cỏ xanh đặc trưng vào cuối hè.
Từ Trầm đưa điếu thuốc cho Lục Miên.
Đầu điếu thuốc hơi ẩm ướt, là anh từng hút qua…. Đây có được tính là hôn gián tiếp không?
Lục Miên không chút do dự ngậm điếu thuốc vào miệng, làm theo phương pháp mà Từ Trầm dạy, cô hít cả không khí lẫn khói thuốc vào, quả nhiên không còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như trước nữa, mùi nicotine khiến đầu óc cô lập tức trống rỗng, cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng như sắp bay lên.
Hạ Kiêu Dương trợn to hai mắt, hoàn toàn không hiểu được hai người trước mặt này, học bá thì hút thuốc, học tra ở bên cạnh thì lại cầm tay dạy cô cách hút thuốc, chuyện gì đang xảy ra vậy!
“Lão Từ, nếu cậu dạy hư Miên tỷ của chúng ta, lão Trần chắc chắn sẽ không tha cho cậu!”
“Hút một điếu thuốc cũng là học hư?” Ánh mắt Từ Trầm sâu thẳm nhìn Lục Miên, quay đầu lại nói với Hạ Kiêu Dương: “Cậu đánh giá quá thấp bạn học Lục của chúng ta rồi.”
“Sau này nếu muốn hút thuốc thì tới tìm tớ, một mình trốn dưới chân cầu hút thuốc thì có chút hơi cô đơn.” Sau khi Từ Trầm nói với Lục Miên xong, anh và Hạ Kiêu Dương cùng nhau rời khỏi bờ sông.
Đầu óc của Lục Miên vẫn còn trống rỗng…. Cô nhìn điếu thuốc đã cháy hết trên tay mình.
Cô đơn à…..
Đầu thuốc này anh đã hút qua, nhất định phải trân trọng, cất gọn cho kỹ.
Hạ Kiêu Dương và Từ Trầm đang đi trên cầu, ánh mặt trời lặng kéo bóng lưng của họ.
“Cậu cậu cậu….Vậy mà cậu còn mời Miên tỷ tìm cậu để hút thuốc, lão Từ, tớ lại có cách nhìn nhận khác về cậu rồi.”
Trên đường đi, Hạ Kiêu Dương có chút nghi hoặc hỏi Từ Trầm: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Thà có người làm cùng còn hơn để cậu ấy làm xằng bậy một mình.”
Từ Trầm nói xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc xe moto màu đen trắng dưới gốc cây phía đối diện, cùng với Trương Dã đứng bên cạnh chiếc xe.
Dù đang là mùa thu, nhưng cơn gió mùa hè vẫn khô nóng như vậy, tiếng ve kêu không ngớt bên tai.
“Vậy tớ đi trước nha.” Hạ Kiêu Dương nháy mắt với Từ Trầm.
“Không, đợi tớ, tối nay chúng ta lập team.” Từ Trầm nói xong liền đi về phía Trương Dã ở đối diện.
“Hả?” Hạ Kiêu Dương còn cho rằng anh sẽ đi hẹn hò với Trương Dã.
“Đi hóng gió!” Trương Dã cầm mũ bảo hiểm trên xe và giơ lên với Từ Trầm.
Sắc mặt của Từ Trầm rất xấu, đi đến gần, Trương Dã ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên người anh.
“Cậu tìm Lục Miên?” Anh cũng lười nói vòng vo với cô ta, chỉ nói thẳng vào vấn đề chính.
“À.” Trương Dã cười, không hề để ý, nhướng hàng lông mày thanh tú lên: “Tìm đấy, làm sao?”
“Cậu ấy chỉ là một tiểu nha đầu, đừng có gây chuyện.” Sắc mặt của Từ Trầm trầm xuống.
Trương Dã chớp chớp mắt, hàng mi giả cong dài khẽ run: “Tớ cũng chả làm gì cả, chỉ nói với cậu ta rằng cậu thích Marlboro thôi. Thật sự hút rồi? Mọe nó đúng là cũng quá ngu ngốc rồi!”
Có thể giữ vững hạng nhất lớp từ năm lớp 10 đến tận bây giờ, tròn 2 năm, Lục Miên cũng không phải là người không có đầu óc.
“Cậu là bạn trai tớ, tớ chỉ là không thích có người khác nhớ thương tới người của mình thôi.” Trương Dã duỗi tay kéo kéo Từ Trầm, hạ giọng giống như đang làm nũng: “Cậu đừng tức giận nữa mà.”
Từ Trầm khẽ “hừ” một tiếng, rút cánh tay của mình ra khỏi tay Trương Dã, lạnh nhạt nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ai nói tôi là bạn trai cậu?”
Trương Dã ngây người, Từ Trầm đã quay người rời đi, không chút do dự, không chút thương tiếc.
“Từ Trầm, cậu mọe nó là đồ khốn khϊếp.” Trương Dã ở phía sau chửi ầm lên: “Làm sao một thứ rác rưởi như vậy lại có thể xứng với cô công chúa nhỏ đó chứ? Mọe nó đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày!”
Từ Trầm chưa bao giờ có bất cứ suy nghĩ không an phận vào với Lục Miên. (Anh nghĩ em tin =)))) Rồi em chờ anh bị vả mặt =))))
Cho dù ngay cả khi anh nhặt được cuốn sổ nhỏ của cô, nhìn ra được tâm tư của cô.
Thì khoảng cách giữa hai người họ, sẽ mãi mãi không chỉ dừng lại ở con số 134 điểm kia!