“Thẩm tiên sinh? Thẩm tiên sinh?” Thẩm Vọng Lương mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy con rối nhỏ đang lén lút đẩy cánh tay anh.
Thẩm Vọng Lương đẩy hắn ta một cái khiến hắn ta lảo đảo, mãi đến khi hắn ta ngã xuống, anh mới ngáp một cái rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thẩm tiên sinh, hình như tôi nhìn thấy con gái tôi rồi! Ở đằng kia kìa!” Tạ Việt không ngừng kêu lên, dường như sắp òa khóc, Thẩm Vọng Lương búng vào trán hắn ta một cái: “Chúng ta lập tức qua đó.”
Đây là con quỷ đầu tiên Thẩm Vọng Lương thấy dám quang minh chính đại xuất hiện trên đường phố, còn đi loanh quanh trước Cục Cảnh Sát. Ở phía kia hình như là một người cha, ông ấy đang dắt tay một đứa bé vừa đi vừa chơi đùa, cậu bé cười rất vui vẻ, chỉ là phía sau cậu bé còn đi theo một đứa trẻ nữa, đó là một bé gái, cô bé xách đồ, nhìn bọn họ, im lặng đi theo phía sau.
Phía sau nữa, là một con quỷ nhỏ màu xanh trắng, nhìn dung mạo, là cậu bé đang được người đàn ông nắm tay.
“Con gái tôi không chết, nó vẫn còn sống.” Tạ Việt khóc òa lên.
“Đội trưởng! Anh có thấy không? Con rối đó, mắt nó đang chảy máu kìa!” Ngu Thiên Phàm và Tất Trận là do nhìn thấy Thẩm Vọng Lương rồi mới đi theo ra, không ngờ lại nhìn thấy một con rối nhỏ ngồi trên vai Thẩm Vọng Lương, còn chảy nước mắt máu.
“Tôi có mắt, cậu đừng có om sòm.” Tất Trận nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt vẫn mang theo vẻ không thể tin được: “Mẹ kiếp, nếu có ma thật, thì cần cảnh sát làm cái quái gì nữa.”
“Có lẽ, trong đám quỷ cũng có người quản lý giống như cảnh sát chúng ta.” Ngu Thiên Phàm suy đoán hợp lý: “Dù sao thì nhất định phải có người quản lý, nếu không đã sớm loạn hết lên rồi.”
Nếu Thẩm Vọng Lương nghe thấy chắc chắn sẽ bật cười, quỷ hồn không có cách nào làm hại những người không nhìn thấy chúng, chỉ khi biết được sự tồn tại của chúng, xác định sự tồn tại của chúng, thì quỷ quái mới thật sự có tác dụng, cho nên cái loại có Mắt Âm Dương bẩm sinh như anh, trời sinh đã là mục tiêu công kích của đám quỷ quái.
Hơn nữa, án gϊếŧ người này tuy có quỷ hồn xuất hiện, nhưng đích thực là do con người gây ra.
Từng bước từng bước đến gần người phía trước, đột nhiên có một lực mạnh đánh ập đến từ phía sau, Thẩm Vọng Lương ngã xuống đất, con rối chứa Tạ Việt bị văng ra ngoài, Thẩm Vọng Lương hơi ngồi dậy, lòng bàn tay vì đột ngột ma sát nên bị rách một đường, lúc này có máu thấm ra.
“Vãi chưởng, ngã lăn quay ra đất?” Ngu Thiên Phàm lay lay Tất Trận: “Đội trưởng, anh thấy không? Ngã lăn quay ra kìa!”
Vội vàng ấn chặt vết thương, Thẩm Vọng Lương có chút tức giận, con rối nhỏ nằm ngay bên cạnh, anh đưa tay ra, nhưng còn chưa kịp nhặt con rối lên thì đã có người giẫm lên nó: “Khặc khặc.”
Con quỷ nhỏ màu xanh trắng cười hì hì cầm con rối rơi trên mặt đất, hóa ra ở đây có đến hai con quỷ nhỏ, Thẩm Vọng Lương nhìn con rối nhỏ bị giẫm bẩn thỉu không chịu nổi, thở dài.
“Meo.” Một tiếng mèo kêu, mèo đen từ đâu chạy đến giống như vừa tự ra ngoài đi chơi một mình, nó cọ cọ vào chân Thẩm Vọng Lương, Thẩm Vọng Lương vuốt ve lông nó, nó liền phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
【Ký chủ... Máu của cậu hình như có chút kỳ lạ.】
“Hửm?” Thẩm Vọng Lương nhìn vết thương trên tay, từ dưới đất bò dậy: “Chỉ là máu của con người thôi, không có gì kỳ lạ, nhóm máu O, cũng không phải nhóm máu hiếm gì.”
Mèo đen chủ động nhảy xuống khỏi chân Thẩm Vọng Lương, nó nhìn hai con quỷ nhỏ trước mặt, trong nháy mắt xù lông lên, nó nhe răng, kêu “meo” một tiếng, trông vô cùng hung dữ, hai con quỷ nhỏ nhìn mèo đen, vẻ mặt trở nên có chút sợ hãi, sau đó vội vàng ném con rối nhỏ bẩn thỉu sang một bên rồi chạy mất dạng.
【Ký chủ, con mèo nhà cậu...】
“Đừng có hỏi lung tung, không có việc gì nữa rồi, ta phải về ngủ bù đây.”
【Hả? Ký chủ, quỷ hồn Tạ Việt chạy mất rồi! Cậu không định đưa hắn ta về sao?】
“Không.” Thẩm Vọng Lương ngáp một cái: “Hắn ta là người trưởng thành, cũng là một con quỷ có lý trí, hắn ta muốn làm gì, đó đều là chuyện của hắn ta.”
【Ký chủ, cậu không thể vô trách nhiệm như vậy được!! Nhiệm vụ phụ tuyến cập nhật: Quỷ hồn Tạ Việt thừa cơ bỏ trốn, yêu cầu ký chủ lập tức đưa hắn ta trở về!】
Thẩm Vọng Lương: ... Có bệnh à?