Âm Dương Tiên Sinh

Chương 26

Vừa mới bước vào, Thẩm Vọng Lương đã nhìn thấy ba người tối qua, bọn họ ngồi thành hàng, ánh mắt đều mang theo vẻ hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Thẩm Vọng Lương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Vọng Lương thầm nghĩ, chắc là bọn họ sợ rằng mình cũng không tồn tại, cho nên mới bị dọa đến mức này.

Tất Trận ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt bực bội: “Cậu Thẩm, đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt rồi, tôi cũng nói thẳng luôn, những vụ án gần đây đều quá kỳ lạ, nếu cậu biết, tôi hy vọng cậu hợp tác với cảnh sát, nói ra tất cả mọi chuyện.”

Thẩm Vọng Lương không nói gì, dường như đang suy xét có nên nói chuyện này cho ông ta biết hay không: “Vụ án của mấy anh chắc cũng sắp kinh động đến cấp trên rồi nhỉ, sao rồi? Không phái người chuyên trách đến à?”

“Người chuyên trách nào?” Tất Trận có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Vọng Lương: “Rốt cuộc cậu biết những gì?”

“Ba người bọn họ thật sự không đâm phải người, bọn họ đâm phải quỷ.” Thẩm Vọng Lương gõ gõ lên bàn: “Bọn họ không tìm thấy là vì con quỷ đó bị bọn họ cán dưới gầm xe.”

“Hả?” Sắc mặt ba người kia rõ ràng thay đổi, Tất Trận tặc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ việc mình để người này đến đây có phải là một quyết định sai lầm hay không.

“Vậy còn cậu? Cái gọi là đại sư?” Ánh mắt Tất Trận có chút châm chọc: “Cậu muốn nói với tôi rằng cậu có thể khiến mọi chuyện kết thúc à?”

Thẩm Vọng Lương lắc lắc đầu: “Không, tôi chỉ là một người bình thường có thể nhìn thấy quỷ, tôi không biết những thứ đó, ông tìm nhầm người rồi.”

【Ký chủ, cậu cứ thẳng thừng nói với người ta rằng cậu rất gà mờ như vậy cũng được à?】

“Dù sao thì tôi vốn dĩ cũng không biết mấy thứ đó, quả cầu lửa tối qua đều là nhờ vào bùa chú.” Thẩm Vọng Lương thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là một người bình thường, loại bình thường nhất.”

Tất Trận tặc lưỡi một tiếng, dập tắt điếu thuốc: “Vậy thì có thể tìm ai?” Chết đuối vớ được cọc, gần đây hoàn toàn không có tiến triển, ông ta không muốn nhìn thấy thêm thi thể trẻ con nữa.

“Thực ra ông không cần cố ý đi tìm, cấp trên chắc chắn đã chú ý đến chuyện này, rất nhanh sẽ có bộ phận chuyên trách đến giải quyết.” Thẩm Vọng Lương thở dài: “Những người đó sẽ giải quyết.”

Vì căn bản không có chứng cứ gì nên Tất Trận vẫn để anh rời đi, còn ba người trẻ tuổi kia tạm thời phải giữ lại, đồng thời cũng phái người đi kiểm tra xe.

Xung quanh Cục Cảnh Sát thật sự rất sạch sẽ, không biết có phải là do nơi này có một luồng chính khí bừng bừng hay không, Thẩm Vọng Lương từng nghĩ đến chuyện chuyển đến đây sống, nhưng bất đắc dĩ là phòng ở quá đắt, nên đành thôi. Mới sáng sớm đã bị gọi dậy, Thẩm Vọng Lương cảm thấy mình vẫn còn rất buồn ngủ, nên anh đi thẳng đến quán Starbucks gần đó, gọi một ly cà phê nóng rồi gục xuống bàn.

“Thiên Phàm, cậu thấy sao?” Tất Trận ngậm điếu thuốc nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ thật sự có thứ này tồn tại?”

“Em học máy tính, em tin tưởng khoa học.” Ngu Thiên Phàm buông tay: “Nhưng có một vài chuyện, tin hay không thì nó vẫn là như vậy, em thấy anh đã dao động rồi đấy đội trưởng à.”

“Đội trưởng, thứ anh muốn xét nghiệm có kết quả rồi.” Nữ pháp y ôm tài liệu chạy tới: “Trên bánh xe quả thật có chút thứ, là thành phần máu thịt của con người, nhưng ít nhất cũng đã chết ba tháng rồi, máu thịt đều đã thối rữa.”

“Đội trưởng, điện thoại.” Tất Trận nhíu mày đi ra ngoài nghe điện thoại, cuối cùng lại bước vào với vẻ mặt đầy sầu muộn.

“Có người đến tiếp nhận vụ án rồi, còn bảo chúng ta phối hợp, thấy gì cũng đừng để ý.” Tất Trận tặc lưỡi một tiếng: “Thật sự là quá khả nghi.”