Về đến nhà, Thẩm Vọng Lương chẳng quan tâm bất cứ thứ gì nữa, cứ thế ngủ thẳng một giấc, mãi đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh mới mơ mơ màng màng mặc đồ ngủ ra mở cửa, sau đó bị người quen ở bên ngoài làm cho giật mình, vậy mà lại là vị cảnh sát lần trước đến nói chuyện với anh.
“Mấy anh có việc gì?” Thẩm Vọng Lương quay người, rót cho mình một cốc nước lạnh, uống một hơi, tỉnh táo lại.
“Sáng nay, có ba người trẻ tuổi đến tự thú, nói rằng mình đã đâm phải người, hơn nữa còn nói lúc đó trên xe của họ còn chở thêm một người.” Vị cảnh sát lớn tuổi cười tủm tỉm nói.
“Nhưng khi chúng tôi đến hiện trường lại không phát hiện ra điều gì bất thường, tuy có dấu vết phanh gấp, nhưng hiện trường không có dấu hiệu của người bị đâm bay ra.” Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn Thẩm Vọng Lương: “Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lần này, đội trưởng hy vọng có thể nói chuyện một chút trực tiếp với anh về việc này.”
Thẩm Vọng Lương có chút bực bội gãi đầu: “Được rồi, đợi tôi thay quần áo.”
【Ê! Ký chủ, đây chính là phần mềm diệt virus trong truyền thuyết của loài người sao?!】
“Phần mềm diệt virus?” Thẩm Vọng Lương nghĩ một chút: “Ý mi là gì?”
【Ký chủ, ngay cả phần mềm diệt virus mà cậu cũng không biết sao? Cậu đã sống đến từng tuổi này như thế nào vậy?】
“Việc ta sống đến từng tuổi này thì có liên quan gì đến phần mềm diệt virus?” Thẩm Vọng Lương hoàn toàn không định để ý đến lời của hệ thống, nói chung, những thứ hệ thống nói ra đều là mấy lời vô nghĩa.
【Được rồi, không có gì, chỉ cần ký chủ vui là được.】
Đi theo lên xe cảnh sát, Thẩm Vọng Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về phía sau, người đi trên đường lúc đi lúc dừng, thật là một bức tranh hòa bình tươi đẹp, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, chưa đến trăm năm trước, nơi đây vẫn là cảnh tượng chiến hỏa liên miên.
“Mua xe chưa?” Vị cảnh sát lớn tuổi đột nhiên hỏi: “Những người trẻ tầm tuổi cậu hầu hết đều đã mua xe rồi nhỉ, bạn gái chắc cũng có rồi ha.”
“Không có xe.” Thẩm Vọng Lương khó hiểu liếc nhìn ông ấy một cái: “Cũng không có bạn gái, vì tôi không biết lái xe.”
“Vậy sao không học?” Vị cảnh sát trung niên cười tủm tỉm hỏi chuyện như đang tán gẫu.
“Đã học rồi, nhưng không học được, nên không học nữa.” Thẩm Vọng Lương ghé người xuống cái bàn phía trước: “Tôi biết đi xe đạp là được rồi, xe buýt cũng khá tiện mà.”
Vị cảnh sát lớn tuổi gật đầu: “Vậy à.”
Đến đồn cảnh sát, sau khi dẫn Thẩm Vọng Lương vào trong, người cảnh sát trẻ tuổi có chút nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, sao anh lại hỏi anh ta những câu hỏi đó?”
“Cậu còn phải rèn luyện nhiều đấy, ngay từ lần đầu tiên tôi đã phát hiện ra, dường như cậu ta không tương xứng với tuổi thật của mình, có phần quá trưởng thành.”
“Anh ta là trẻ mồ côi, có thể là từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, nên trưởng thành sớm.” Người cảnh sát trẻ tuổi vẫn không hiểu.
Đối phương cười một tiếng, lắc đầu: “Đây không phải là nguyên nhân do trải nghiệm, mà là do tuổi tác, tuổi đôi mươi chính là lúc dám nghĩ dám làm, còn cậu ta lại có cảm giác như đã bắt đầu an hưởng tuổi già rồi vậy, nhưng mà, có lẽ đó cũng chỉ ảo giác của tôi thôi.”
“Hửm?” Người cảnh sát trẻ tuổi tỏ vẻ vô cùng tò mò.
“Cậu ta quá bình tĩnh, như thể chuyện gì cũng có thể lường trước được.” Ông ấy lắc đầu: “Quay về làm việc đi, đừng tám chuyện nữa.”