Âm Dương Tiên Sinh

Chương 24

Xe dừng lại, Thẩm Vọng Lương bị giật mạnh đến mức hơi khó chịu, suýt nữa thì ho ra tiếng, ba người cứng đờ tại chỗ, một lúc sau mới vội vàng xuống xe tìm người bị đâm.

“Thật sự đâm phải người rồi,” Cô gái hét lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”

“Bình tĩnh nào, chúng ta trước hết đi tìm người bị đâm rồi mau chóng đưa người ta đến bệnh viện!”

Ba người lo lắng nôn nóng tìm kiếm, Thẩm Vọng Lương đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, một lát sau, anh ngồi xổm xuống, mở đèn pin của điện thoại, chiếu xuống gầm xe, đột nhiên, một khuôn mặt phụ nữ phóng to xuất hiện dưới ánh đèn, khuôn mặt thối rữa mang theo nụ cười quỷ dị.

Tắt đèn pin, Thẩm Vọng Lương đứng dậy, ba người đã quay lại, bọn họ nhìn lẫn nhau.

“Không có, các cậu tìm thấy không?”

“Chúng tôi cũng không tìm thấy, nhưng mà... tôi thật sự đã đâm phải thứ gì đó.” Chàng trai nuốt nước bọt: “Các cậu cũng thấy rồi đấy, đúng là có người.”

“Nhưng mà, nhưng mà không tìm thấy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô gái đã khóc: “Mọi người đều nói ở đây có ma, đừng nói là chúng ta gặp ma rồi đấy chứ?”

“Nếu không tìm thấy vậy thì đi thôi, sau này đừng đến đây nữa là được.” Thẩm Vọng Lương nhìn ba người bọn họ.

“Không được!” Chàng trai lái xe khóc òa lên: “Nếu, nếu thật sự có người bị tôi đâm phải, tôi cứ thế này mà đi, nếu người đó còn chưa chết, lại vì tôi trì hoãn mà chết, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiếng “ken két ken két” truyền đến, Thẩm Vọng Lương hơi quay đầu lại, người phụ nữ há to miệng, móng tay sắc nhọn cào vào xe, cô ta bắt đầu từ từ bò ra ngoài.

“Vậy thì sáng mai quay lại tìm, bây giờ mau chóng về đi, lập tức rời khỏi đây!” Thẩm Vọng Lương nhíu mày, ba người bọn họ tuy có chút sở thích nhỏ, nhưng đều là người lương thiện, chỉ là ở thời điểm hiện tại, sự lương thiện này chỉ biết hại bọn họ mà thôi.

“Cũng được, tôi sợ quá, sáng ngày mai chúng ta quay lại vậy.” Tiếng khóc của cô gái vô hình chung là giọt nước tràn ly, cả bọn run rẩy lên xe, Thẩm Vọng Lương nhìn nữ quỷ đang gào thét dưới gầm xe, anh bước qua bàn tay đang vươn ra của cô ta, lên xe.

Xe dần dần rời khỏi khu vực này, Thẩm Vọng Lương quay đầu lại, người phụ nữ ôm một bọc tã lót đứng tại chỗ, há miệng, một tiếng mèo kêu vang lên, mọi thứ dưới ánh trăng càng thêm quỷ dị.

“Chiếc xe này khá cá tính, các cậu đã cải tạo nó sao?” Thẩm Vọng Lương hỏi.

“Cũng không cải tạo nhiều lắm, chỉ là để thêm một số món đồ nhỏ mà chúng tôi thích.” Cô gái gượng cười: “Tôi còn nhớ lúc trước A Lực cứ nhất quyết phải treo tấm bài sắt cậu ấy mua ở quán ven đường lên, hahaha, chả hiểu nổi luôn.”

Thẩm Vọng Lương dựa vào ghế sô pha. “May mắn thật đấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Gạch chân, Sổ Sinh Tử.