Âm Dương Tiên Sinh

Chương 23

【Ký chủ! Cậu thật lợi hại! Vậy mà chúng ta thật sự trốn thoát rồi!】

【Ting dong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến trốn thoát sự khống chế của Quỷ Vương, đặc biệt khen thưởng 100 điểm tích lũy.】

“100? Đúng là không ít.” Thẩm Vọng Lương thở phào nhẹ nhõm, may mà hiện tại điện thoại vẫn còn sóng, anh mở định vị điện thoại ra rồi từng chút từng chút tìm kiếm đường đi chính xác, đêm hôm khuya khoắt thế này, thật là phiền phức.

【Đó chính là Quỷ Vương đấy! Truyền thuyết nói Quỷ Vương phương Đông là một đại lệ quỷ đã chết mấy nghìn năm, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo, từng dẫn theo một đám thuộc hạ quấy nhiễu thành trấn đến mức gần như không còn người sống.】

“Truyền thuyết là truyền thuyết, có thể sẽ không giống với thực tế.” Cuối cùng thì Thẩm Vọng Lương cũng ra đến đường cái, hiện tại anh vừa mệt vừa buồn ngủ, nên dứt khoát ngồi xuống một tảng đá, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp: “Thuộc hạ của hắn phần lớn đều bị nghiệp chướng quấn đầy người, nhưng thân là thủ lĩnh, nghiệp chướng trên người hắn lại sạch sẽ quá mức.”

【Ký chủ? Nghiệp chướng là gì?】

"Không phải mi tự xưng là hệ thống cái gì cũng biết sao? Ngay cả cái này cũng không biết?” Thẩm Vọng Lương ngáp một cái: “Quỷ chỉ cần gϊếŧ một người vô tội thì nghiệp chướng trên người sẽ tăng thêm một đạo, mỗi một đạo nghiệp chướng, đều sẽ khiến bọn chúng bị ghi đậm một nét trên Sổ Sinh Tử.”

【Sổ Sinh Tử?! Quyển sổ ghi chép có thể quyết định cuộc đời thậm chí sinh tử của con người và quỷ quái trong truyền thuyết? Ký chủ, sao cậu lại biết cái này?】

Thẩm Vọng Lương cũng không trả lời, quá mệt mỏi rồi, anh ngáp một cái, nằm trên tảng đá rồi khép hờ mắt lại, vậy mà ngủ thϊếp đi.

“Thẩm tiên sinh? Thẩm tiên sinh?” Tạ Việt chui ra từ trong túi anh: “Thẩm tiên sinh đừng ngủ ở đây, sẽ có côn trùng đấy.”

Thẩm Vọng Lương không ngờ mình còn có thể mơ thấy người đàn ông đó, chuyện đã qua quá lâu quá lâu, lâu đến mức khiến anh thậm chí còn cảm thấy mình đã quên hết mọi thứ rồi. Khi đó anh còn là một đứa trẻ, không có ai mong đợi anh được sinh ra, còn người đàn ông này thì lại suốt ngày vui tươi hớn hở dẫn anh ra ngoài, lúc đó Thẩm Vọng Lương còn rất tò mò, tại sao ông ấy luôn cầm theo một cuốn sách trông vô cùng cũ nát.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, ngọn lửa lớn đã thiêu rụi cả căn nhà, tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ, cùng với hình ảnh người kia nằm trong biển lửa.

“Bíp bíp”, một tiếng còi xe vang lên, Thẩm Vọng Lương nhíu mày vì bị đánh thức, anh nghe thấy có người đang hưng phấn hét lên: “Tỉnh dậy rồi tỉnh dậy rồi!”

“Anh trai à, sao anh lại ngủ ở đây thế? Nửa đêm nửa hôm thế này, chúng tôi còn tưởng gặp ma nữa chứ.” Trên xe có ba người, hai nam một nữ, trong đó có một chàng trai trông khá hoạt bát đi tới, tuổi tác của họ có vẻ không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ là tuổi đại học, Thẩm Vọng Lương dụi dụi mắt.

“À, tôi bị lạc đường, đã đi cả nửa ngày trời rồi nên thật sự là quá mệt.”

“Chậc, có thể lạc đường đến tận chỗ này cũng thật là kỳ tài đấy anh trai ạ.” Ba người rõ ràng không tin, nhưng vẫn hỏi Thẩm Vọng Lương có muốn bọn họ cho đi nhờ một đoạn đường không.

Ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Vọng Lương dựa vào ghế, lại định mơ màng ngủ thϊếp đi, nhưng ba người này thật sự quá ồn ào, vừa đi vừa hưng phấn không ngừng trò chuyện ca hát, Thẩm Vọng Lương hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài quá tối.

“Các cậu lái chậm một chút, tối muộn thế này nguy hiểm lắm.” Ba người lái xe rất nhanh, trên đường còn hơi gập ghềnh, gần như là đang đua xe vậy.

“Hahaha, sợ gì chứ.” Cô gái cười lớn: “Ban đêm mới an toàn, căn bản không có xe đi lại, nhất là ở nơi hoang vu hẻo lánh như này, chúng ta có thể chạy thoải mái mà không phải kiêng dè gì.”

“Đúng vậy.” Người phụ trách lái xe trông cũng khá phấn khích: “Ba chúng tôi đã đua xe ở đây một khoảng thời gian rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

Vào đúng lúc ba người đang cười cười nói nói, chàng trai lái xe vừa quay đầu lại, một bóng đen xuất hiện trước kính chắn gió rồi vụt qua, nụ cười vẫn còn đọng lại trên mặt cậu ta, “ầm” một tiếng, chiếc xe đâm phải thứ gì đó, lúc này phanh gấp cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhìn bóng đen đó bị hất văng ra như hình parabol.