“Tôi chỉ là đi ngang qua, mọi người cứ tiếp tục, tôi đi ngay đây.” Thẩm Vọng Lương lùi ra phía sau, nhưng đường lui lại bị hai lệ quỷ chặn lại, ánh mắt bọn họ nhìn anh không có vẻ gì là thân thiện cả.
“Ngươi muốn đi đâu? Ta còn chưa hiểu rõ ngươi làm sao mà vào được đây, chờ ta tìm ra nguyên nhân, ngươi tự nhiên có thể rời đi.” Đường Dư vẫn ngồi trên ghế, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, thái độ đối với Thẩm Vọng Lương là nửa điểm cũng không để ý, bởi vì quỷ anh nhi không phải loại quỷ cao cấp gì, có thể bị đuổi đến mức này, chứng tỏ người này cũng chẳng lợi hại mấy.
“Con người, ngươi trông không có chút sợ hãi nào.” Đường Dư đứng dậy, ánh mắt Thẩm Vọng Lương quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến hắn cảm thấy có chút bất an, với loại người yếu ớt chỉ cần một ngón tay cũng có thể chọc chết này, Đường Dư cảm thấy mình có chút lo lắng thái quá.
Thẩm Vọng Lương cúi đầu: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người, thân là Quỷ Vương phương Đông, cũng không phải những quỷ vật mất đi lý trí, hẳn là sẽ hiểu rõ cái giá của việc quấy nhiễu nhân gian.”
“Ngươi đang uy hϊếp ta sao?” Đường Dư nở nụ cười: “Mọi người nghe xem, tên nhóc này nói gì kìa, hahaha, cái giá?” Lệ quỷ xung quanh cười ha hả, dường như đang chế giễu suy nghĩ của anh. “Cho dù có phải trả giá lớn, nhưng nơi này chỉ có một mình ngươi là con người, cho dù gϊếŧ ngươi, cũng không tính là quấy nhiễu nhân gian, hơn nữa là tự ngươi chạy vào đây.”
Thẩm Vọng Lương nhắm mắt lại: “Thật là biết lách luật, nhưng tôi nghĩ, Quỷ Vương vẫn là không muốn mạo hiểm đâu.”
"Hì hì, cái miệng của thằng nhãi này thật đáng ghét, đại nhân, cho tôi xé nát miệng của hắn đi.” Nữ quỷ cười hì hì, lắc lư trái phải bên cạnh Thẩm Vọng Lương, ánh mắt nhìn anh vô cùng âm lãnh, đây là một thủy quỷ chết đuối dưới nước.
Đường Dư không đồng ý cũng không phản đối, hắn cười nhẹ một tiếng, Thẩm Vọng Lương thậm chí còn không nhìn thấy hắn đã đến trước mặt mình như thế nào, Đường Dư nhìn Thẩm Vọng Lương: “Con người, lá gan của ngươi rất lớn, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không có đủ thực lực, thì đừng nên ngông cuồng như vậy, đại sư mạnh nhất trên thế giới cũng không dám nói những lời như vậy ở đây.”
“Chẳng lẽ đây không phải là sự thật sao?” Thẩm Vọng Lương nhìn thẳng vào hắn, dường như có chút khó hiểu: “Đã là sự thật, tại sao không thể nói ra.”
Đường Dư hơi lùi ra xa anh một chút: “Rất tốt, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta, con người, ta sẽ dạy cho ngươi biết, thế nào gọi là cá lớn nuốt cá bé trong giới Quỷ.”
Thẩm Vọng Lương hoàn toàn không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào, anh nhíu mày, một lát sau đưa tay ra, rồi búng ngón tay một cái dưới ánh mắt của Đường Dư, “tách” một tiếng, đầu ngón tay anh bốc lên một ngọn lửa như ngọn nến.
“Hahaha, ngươi đang chọc cho ta cười sao?” Nữ quỷ là người đầu tiên cười phá lên: “Thì ra là một tên gà mờ vận khí kém cỏi, ta đã nói sao lại không ngửi thấy mùi vị ghê tởm như trên người của những kẻ được gọi là đại sư kia mà.” Trong mắt Đường Dư cũng mang theo ý cười châm chọc.
Thẩm Vọng Lương gật gật đầu: “Người trẻ tuổi à, không nên phiến diện như vậy, hãy nhìn đây.”
Đường Dư căn bản không để Thẩm Vọng Lương vào mắt, lúc này chỉ muốn xem thử con người này rốt cuộc giở trò gì, “ầm” một tiếng, ngọn lửa khổng lồ nổ tung, tuy không có bất kỳ tính tấn công nào, nhưng lại cản trở tầm nhìn, đợi đến khi ngọn lửa biến mất, Thẩm Vọng Lương đã chạy mất rồi, nhưng vẫn chưa chạy xa.
“Đại nhân! Xin hãy để tôi đuổi theo hắn!” Mái tóc của nữ quỷ bay lơ lửng trong không trung, nhìn về phía Thẩm Vọng Lương đang rời đi với ánh mắt oán độc.
“Thôi.” Đường Dư ngăn nữ quỷ lại: “Cứ để hắn đi, dù sao cũng chỉ là một con người không có thủ đoạn gì, hơn nữa hắn căn bản cũng không nghe thấy gì, nghiệp chướng trên người ngươi đã đủ nhiều rồi.”
“Nhưng mà…” Nữ quỷ vẫn muốn tranh luận thêm.
“Trở về, đây là mệnh lệnh.” Đường Dư ngồi trở lại ghế: “Chúng ta tiếp tục nói vấn đề vừa rồi.”