Thẩm Vọng Lương cảm thấy mình suýt nữa thì tức đến bật cười, chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến anh, anh cũng chẳng muốn quản, ngoài việc có thể nhìn thấy quỷ ra, anh hoàn toàn chẳng có năng lực đặc biệt gì hết, cái thứ gọi là Đạo thuật Âm Dương anh cũng không học được, vậy mà cái hệ thống này cứ nhất quyết ép anh đi tìm mấy thứ đen đủi xúi quẩy kia.
Thẩm Vọng Lương thở dài với vẻ có phần bất đắc dĩ, sau đó quay đầu lại tìm kiếm Tạ Việt, con gái của hắn ta trông không giống những đứa trẻ khác, cô bé là một cô bé bình thường, cũng không bị rút hồn, có lẽ chính vì vậy nên cô bé mới không được “cha” yêu thích.
Thẩm Vọng Lương cứ thế đi theo sự quan sát của mình cùng với một chút nhắc nhở của hệ thống. Vốn dĩ Tất Trận còn định đi theo, nhưng bất đắc dĩ trong cục gọi điện đến, ông ta thật sự không thể thoát thân, đành phải quay trở về. Thẩm Vọng Lương hoàn toàn không biết vừa rồi mình bị người ta theo dõi, lúc này anh vẫn đang tìm kiếm tung tích của Tạ Việt.
Đột nhiên, có hai bàn tay vỗ lên vai anh, hệ thống sợ hãi hét lên một tiếng, làm Thẩm Vọng Lương nhíu mày một hồi, quay đầu lại, vậy mà lại là người quen.
“Ồ, là anh à.” Đan Phong vẫn mặc chiếc áo blouse trắng nho nhã đó, đeo một cặp kính gọng bạc trên sống mũi, trông đúng kiểu lưu manh giả danh trí thức.
“Ừ.” Thẩm Vọng Lương hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta, thử nghĩ xem, thuật đọc tâm đấy, trong lòng bạn nghĩ gì anh ta đều biết, thậm chí ngay cả những chuyện bản thân bạn cũng không ý thức được, anh ta cũng có thể nghe thấy rõ mười mươi.
【Ký chủ, cậu có thể giúp tôi hỏi anh ta một chút được không, tôi rất tò mò.】
“Cái gì?” Thẩm Vọng Lương thuận miệng hỏi, tuy rằng anh không định mở miệng hỏi giúp hệ thống.
【Chính là, tôi nghe nói, người có thuật đọc tâm vì đã thấy quá nhiều mặt tối của con người, nên thường sẽ hắc hóa, hoặc là không phân biệt được người ta đang nói chuyện trong lòng hay đang nói bằng miệng.】
Thẩm Vọng Lương nhíu mày: “Không phân biệt được? Thì ra còn có loại phiền não này, nhưng mà nếu mi muốn hỏi thì tự mình đi hỏi đi.”
【Ký chủ, cậu không tò mò sao? Đây chính là người có thuật đọc tâm hiếm gặp đấy!】
“Không tò mò.” Thẩm Vọng Lương dứt khoát chặn họng hệ thống.
Đan Phong vẫn thong thả ung dung đi theo phía sau anh, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ không mấy thiện ý: “Từ trước đến nay tôi đều không cần phải đoán, vì tôi rất rõ ràng những người đó rốt cuộc muốn gì, nhưng tôi không nghe thấy anh đang nghĩ gì, vậy nên có phiền không nếu nói cho tôi biết, vừa rồi tại sao anh lại ngẩn người vậy?”
“Cậu đến đây làm gì?” Thẩm Vọng Lương phớt lờ câu hỏi của anh ta, trực tiếp hỏi lại một câu.
Đan Phong gật gật đầu, cười đặc biệt ôn hòa: “Thực ra, lúc nghe thấy tiếng trẻ con khóc tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, nhìn con quỷ nhỏ không biết từ đâu đến kia làm tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hồi còn nhỏ, hình như tôi đã từng thấy cảnh tượng như vậy.”
Thẩm Vọng Lương dừng bước, nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ “kể chuyện của cậu đi”.
Đan Phong bật cười thành tiếng: “Thực ra ký ức của tôi cũng mơ mơ hồ hồ, từ nhỏ tôi đã là một đứa quái thai, bố mẹ tôi cũng biết tôi là một đứa quái thai, thế là họ đã đổi tôi với một đứa trẻ khác thông qua một kẻ buôn người, đứa trẻ đó rất ngoan, tôi nhìn cũng rất thích.”
Hệ thống tỏ vẻ có phải là do từ nhỏ đã phải nghe quá nhiều thứ không tốt nên người này bị ép đến phát điên rồi không? Thẩm Vọng Lương gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
“Thật ra thì tôi cũng không để ý lắm, dù sao tôi cũng có thuật đọc tâm, liền một mình chạy trốn, lúc đó có một người cứ đuổi theo tôi, hình như cảm thấy tôi có thể lợi dụng được, đáng tiếc là ông ta vừa đến gần tôi là tôi đã biết ngay, ông ta không thể không nghĩ gì cả.” Đan Phong buông tay: “Cứ như vậy, tôi chạy thoát.”
Thẩm Vọng Lương gật gật đầu, chẳng lẽ tổ chức buôn bán trẻ em này đã tồn tại từ rất lâu rồi, và Đan Phong cũng là nạn nhân năm đó?
Đột nhiên, Thẩm Vọng Lương nhớ ra điều gì đó, anh khựng lại một chút: “Bọn họ thật sự dám làm vậy sao? Không sợ Tổ sư gia bò ra chém chết bọn họ à?”
【Ký chủ, cậu biết gì rồi?】
Đan Phong tò mò nhìn Thẩm Vọng Lương: “ Có phải là anh đã biết gì rồi không?”
Thẩm Vọng Lương liếc nhìn anh ta một cái: “Một số chuyện không hay.”