Mèo đen leo lên vai Thẩm Vọng Lương, cọ cọ vào mặt anh. Dường như Đan Phong rất hứng thú với mèo đen, dù có bị nó cào một cái vẫn kiên trì muốn ôm nó. Thẩm Vọng Lương nhìn thẳng vào mắt anh ta, dù sao đây cũng là mèo của mình. Đan Phong cười hề hề, móc từ trong túi ra một con dao phẫu thuật.
“Ngoan nào mèo con, đừng lo, tao chỉ lấy một chút lông thôi, một chút thôi là được rồi, không đau, cũng không xấu xí đâu.” Đan Phong nhỏ giọng dỗ dành con mèo, giấu dao phẫu thuật ở sau lưng, cuối cùng vẫn bị mèo đen tặng thêm một móng vuốt.
“Haha, hahaha, mèo đen thú vị thật, mi đến đây bằng cách nào vậy? Sao mi biết chủ nhân của mi ở đây?”
Thẩm Vọng Lương không để ý đến cái tên rõ ràng đầu óc có vấn đề đang ở trước mặt này, anh nghiêng đầu nhìn về phía một người đàn ông cách đó không xa, người nọ cứ xoa xoa cổ, hình như bị đau mỏi. Chỉ có Thẩm Vọng Lương mới nhìn thấy con quỷ nhỏ màu xanh trắng trên cổ người đàn ông kia, nó đang cắn xé cổ hắn ta, có khói đen bốc lên, đó là linh hồn.
“Anh ta bị như vậy bao lâu rồi à?” Thẩm Vọng Lương đột nhiên hỏi. Đan Phong có chút kỳ quái nhìn theo ánh mắt của anh: “Anh nói hắn ta à? Từ khi mang về một đứa nhỏ thì cứ kêu đau cổ, tôi thấy, chắc là lai lịch đứa nhỏ đó không rõ ràng.”
“Cậu đã gϊếŧ người bao giờ chưa?” Thẩm Vọng Lương nhìn anh ta: “Trên người cậu không có oán khí, cậu chắc là chưa từng gϊếŧ người.”
“Hả?” Đan Phong cười lạnh một tiếng: “Anh nhìn thấy được, anh thật sự nhìn thấy được!”
Mèo đen xù lông ngay lập tức, đứng trên người Thẩm Vọng Lương nhe răng nhìn chằm chằm Đan Phong, như thể chỉ cần anh ta có động tĩnh gì thì nó sẽ nhào tới ngay. Thẩm Vọng Lương không có động tác gì, nhưng như vậy cũng đủ khiến Đan Phong cảm thấy người này dường như có một loại cảm giác nắm chắc hết mọi thứ ở trong tay.
“Anh Đan?” Tên to con bên cạnh bước tới, bọn họ đương nhiên đã chú ý tới nơi này, lúc này, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vọng Lương đều không mấy thiện cảm.
Đan Phòng nhìn Thẩm Vọng Lương thật sâu một cái rồi xoay người lại: “Không có chuyện gì, các anh cứ làm việc của mình đi, người này, tôi muốn.”
Thẩm Vọng Lương nhìn hai người này cứ thế quyết định quyền sở hữu của mình, sắc mặt trầm xuống, tròng mắt từ màu đen tuyền nhạt dần thành màu xám, vào lúc chỉ còn vài giây, mèo đen bỗng kêu meo meo một tiếng, cọ cọ vào má Thẩm Vọng Lương, màu mắt anh lập tức biến trở lại thành màu đen như cũ. Anh nhìn mèo đen, yên lặng chờ đợi.
【Ký chủ... Vừa rồi là chuyện gì vậy? Mắt Âm Dương của cậu bị biến dị sao?】
“Cái gì?” Thẩm Vọng Lương nhíu mày: “Đừng nói những lời kỳ quái.”
Sau khi được cởi trói rồi bị đưa đến một căn phòng, Thẩm Vọng Lương nhìn trái nhìn phải, toàn là dụng cụ thí nghiệm, Đan Phong vẫn đang trêu chọc con mèo đen không thèm để ý đến anh ta. Thẩm Vọng Lương liếc anh ta một cái: “Đan tiên sinh đang làm gì vậy?”
“Tôi không nhìn thấy những thứ kỳ quái đó, nhưng tôi có thể nghe thấy, có thể là do thuật đọc tâm của tôi, có quá nhiều âm thanh hỗn tạp, từ khi người nọ mang về một đứa nhỏ và nói đó là con của hắn ta thì tôi liền nghe được tiếng cắn xé và tiếng khóc của trẻ con.” Đan Phong dựa vào tường: “Bởi vì tôi có thuật đọc tâm nên trong tay tôi có rất nhiều nhược điểm của người khác, nhưng lại không nghe được tiếng lòng của anh.”
“Lần trước khi cũng xảy ra tình huống như này, đó là lần tôi gặp một người tự xưng là đại sư bắt quỷ.”