“Ta thấy người này cũng được đấy.” Thẩm Vọng Lương đột nhiên nói với hệ thống: “Hay là mi thử ràng buộc với cậu ta xem.”
【... Ký chủ xin đừng nói đùa.】
Thẩm Vọng Lương khẽ tặc lưỡi một tiếng với vẻ hơi thất vọng, mèo đen nhảy lên bàn, cao quý lạnh lùng nhìn Đan Phong, dường như đang cân nhắc xem người này có đáng giá để cung phụng nó hay không.
“Tôi có Mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy quỷ hồn.” Thẩm Vọng Lương vẫn đáp lại anh ta: “Nhưng tôi không có nhiều năng lực để tiêu diệt chúng, à, hiện tại tôi đang học, nhưng tiến độ khá chậm.”
【Nào chỉ là chậm, ký chủ cậu đến một lá bùa phổ thông nhất, mà bây giờ tận một tuần rồi, vẫn chưa học được!】
“Ồ, hóa ra là dân nghiệp dư à.” Đan Phong chợt hiểu ra: “Hahaha, thú vị thật đấy.”
“Cậu không rời đi sao?” Thẩm Vọng Lương nghiêng nghiêng đầu: “Chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến đây.”
“Cảnh sát sẽ đến?” Đan Phong quay đầu lại nhìn anh với vẻ hơi chút nghi hoặc: “Anh làm?”
Thẩm Vọng Lương suy nghĩ một chút, rồi do dự gật đầu. Đan Phong nghiêm túc nhìn anh, một lát sau cười lớn vỗ vai anh: “Làm tốt lắm!”
Thẩm Vọng Lương: ...
“Tôi đã sớm muốn rời khỏi chỗ này rồi, đóng giả làm bác sĩ tan ca bị bắt cóc uy hϊếp thế nào? Trước đây tôi đã làm giả thân phận rồi, giờ chỉ cần một cái cớ để rời đi thôi, quá tốt rồi, anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi đấy bảo bối à.” Nói xong, Đan Phong ôm lấy mèo đen, hôn một cái, thế là trên mũi có thêm một vết cào.
Thẩm Vọng Lương: ... Cậu vui là được.
Thế là, Thẩm Vọng Lương khoác chăn, khó hiểu nhìn Đan Phong, nhìn đến mức khiến Đan Phong cảm thấy rất kỳ quái. Đan Phong thoát thân khá đơn giản, bản thân anh ta vốn đã đẹp trai, lại mặc áo blouse trắng, nhìn rất nho nhã, còn dẫn Thẩm Vọng Lương đi, thoạt nhìn chính là giúp vị tiên sinh này thoát khỏi cảnh khốn khó! Những lời nói đó chắc chắn là để lừa dối kẻ địch, đúng là người tốt.
“Ra được rồi, ôi chao tôi chẳng muốn làm bác sĩ đâu, phải lên kế hoạch cho thật tốt mới được.” Đan Phong tự nói rồi bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Vọng Lương lấy một cái. Nhìn anh ta rời đi, Thẩm Vọng Lương một lần nữa khẳng định, đây là một tên thần kinh.
【Ký chủ, cậu nhìn người ta xem, lại nhìn lại mình, sao cậu không thể cầu tiến như anh ta chứ?】
Thẩm Vọng Lương thầm nghĩ, nếu ta mà giống anh ta, ngươi nhất định lại ghét bỏ ký chủ quá giỏi gây chuyện, hệ thống tham lam vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Sau khi cảm ơn đội cảnh sát, Thẩm Vọng Lương vào nhà vệ sinh, cuối cùng cũng có thể lấy ra con búp bê đã nóng lên từ lúc nãy. Vừa lấy ra, Tạ Việt liền nhảy ra ngoài, không ngừng có khói đen bốc lên, Tạ Việt trông cũng cực kỳ kích động.
“Đứa bé đó!! Tôi cũng đã gặp nó, nó cũng đã chết! Nó cũng đã chết rồi!”
Thẩm Vọng Lương dán một lá bùa lên người hắn ta “bốp” một tiếng, vo vo lại rồi nhét hắn ta trở lại vào trong con búp bê. Đi ra ngoài, cảnh sát đang nhíu mày nhìn một đứa trẻ với vẻ rối rắm, đứa bé này trông khoảng bảy tám tuổi, rất ngoan ngoãn, chỉ là cứ liên tục đòi tìm bố. Thẩm Vọng Lương nhớ tới lời Đan Phong nói với anh trước khi rời đi.
“Trẻ con mà, luôn luôn khóc nháo, nhưng một đứa trẻ không biết bế từ đâu về, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, nghĩ thôi cũng thấy kỳ quái rồi.”
Đúng vậy, quá kỳ lạ. Thẩm Vọng Lương nhìn đứa trẻ, quá ngoan, ngoan đến mức giống như đã mất đi linh hồn.
“Đội trưởng.” Ngu Thiên Phàm huých huých Tất Trận: “Có cần lại đó hỏi không?”
“Để tôi đi, cậu nhanh đi thống kê thông tin những người bị bắt cóc ở đây đi.” Tất Trận thở dài rồi đi tới. Thẩm Vọng Lương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, trong ngực vẫn ôm mèo đen.
“Cậu Thẩm, lần đầu gặp mặt, có thể nói cho tôi biết cậu vẫn luôn nhìn cái gì không?”
Thẩm Vọng Lương quay đầu lại, chỉ vào đứa trẻ vẫn đang đòi bố kia: “Anh không thấy nó quá ngoan sao? Ngoài bố ra cái gì cũng không cần, cái gì cũng không sợ, hơn nữa, nó và người đàn ông kia trông chẳng giống nhau chút nào.”
Tất Trận giật thót tim, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là như vậy, cậu bé cứ liên tục gọi bố, còn đối với mọi thứ xung quanh, thậm chí là tiếng khóc của những người bị bắt cóc cũng không hề sợ hãi, những đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này sẽ không như vậy.