Âm Dương Tiên Sinh

Chương 15

“Thế nào rồi? Tìm được vị trí của cậu ta chưa?” Tất Trận nhìn Ngu Thiên Phàm, “Bọn người này vừa nhìn đã biết là đến từ nơi khác, e là đang có ý định bắt cóc tống tiền, nhưng người này là trẻ mồ côi, chỉ sợ những kẻ liều mạng kia sẽ làm liều, gϊếŧ người diệt khẩu.”

“Em không tìm được vị trí của anh ta.” Ngu Thiên Phàm có chút do dự nói: “Nhưng mà hình như em tìm được con mèo của anh ta rồi, con mèo đen đó, hình như đang cố ý chạy về một hướng.”

“... Ý cậu là sao?” Tất Trận có chút kỳ lạ nhìn Vu Thiên Phàm: “Đó là một con mèo, không phải chó nghiệp vụ được huấn luyện, chẳng lẽ nó còn có thể chạy đến chỗ chủ nhân của nó hay sao?”

“A, đội trưởng, camera giám sát xung quanh nơi này phát hiện ra dấu vết của bọn chúng.” Ngu Thiên Phàm có chút không thể tin được hét lên: “Con mèo này tìm đúng thật rồi!”

...

Không ít người bắt đầu khóc, 50 vạn là bao nhiêu chứ, thậm chí có gia đình cả đời cũng chẳng kiếm được số tiền này. Bên cạnh mỗi người đều có một tên trông coi, người được phân cho Thẩm Vọng Lương là một người đàn ông bình thường, trên người mặc áo blouse trắng, trông nho nhã vô cùng. Những tên to con xung quanh nhìn người đàn ông có vẻ yếu ớt này với ánh mắt mang theo chút kinh hãi, thỉnh thoảng còn nhìn về phía anh với vẻ thương hại.

Thẩm Vọng Lương thầm nghĩ, đây không phải là người bình thường.

【Ký chủ có muốn hệ thống tra xét tư liệu của người này không, sẽ tốn 3 điểm thành tựu.】

“Điểm thành tựu?”

Đúng vậy, hệ thống đổi điểm thành tựu đã mở, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận điểm thành tựu, mà ký chủ có thể dùng điểm thành tựu để đổi rất nhiều thứ, hoặc là một số tư liệu.】

“Không cần.” Thẩm Vọng Lương cúi đầu, không đáng để so đo với một đứa trẻ.

Người mặc áo blouse trắng nhìn người không lộ ra bao nhiêu biểu cảm là Thẩm Vọng Lương, trên mặt mang theo chút hứng thú: “Hình như cậu chẳng sợ hãi gì cả, thậm chí còn đang ngẩn người, cứ tự tin như vậy sao?”

Lúc này Thẩm Vọng Lương mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông “có thể quyết định vận mệnh của mình” này, một lát sau liền dời mắt đi: “Tôi không phải là tự tin, chỉ là không quan tâm thôi.”

Người đàn ông, cũng chính là Đan Phong cười phá lên, anh ta nhìn tư liệu đã tra được, tự mình đọc ra: “Thẩm Vọng Lương, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học, trẻ mồ côi? Haha, đây không phải là tự tin, mà là hoàn toàn không quan tâm sao? Thú vị thật, cậu cảm thấy mạng sống của mình chẳng đáng giá một xu sao?”

Thẩm Vọng Lương liếc mắt nhìn trái phải, dường như đám người to lớn kia không có ý định can thiệp vào việc người này bắt chuyện với mình, nên anh tiếp tục im lặng.

“Người cảm thấy mình sắp chết đâu có phản ứng như cậu, tôi thấy nhiều rồi, ngoài việc không ngừng van xin thì chính là chửi rủa không ngớt, cho dù là ánh mắt tuyệt vọng cũng là cái chết, không giống cậu, cả người cứ như đi du lịch vậy.”

Vì tôi sẽ không chết, đương nhiên không quan tâm. Thẩm Vọng Lương thầm nghĩ.

“Cậu rốt cuộc đang có ý đồ gì?” Đan Phong ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với anh: “Vậy mà tôi lại không nghe được tiếng lòng của cậu.”

À, thì ra là vậy. Thâm Vọng Lương thầm gật đầu, trên đời này nếu có quỷ quái, thì sẽ có người có thể khắc chế quỷ quái, người này, đại khái chính là mầm non tốt chưa được phát hiện, thuật đọc tâm? Thật là kỹ năng đáng sợ.

Thẩm Vọng Lương dời mắt, nhìn về phía cửa ra vào, một tiếng mèo kêu vang lên, mèo đen nhảy vào từ cửa sổ, sau đó chạy đến bên cạnh Thẩm Vọng Lương dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cọ cọ vào cánh tay anh, kêu meo meo làm nũng.

Đan Phong nhìn mèo đen, hai mắt sáng rực, dường như đã phát hiện ra điều gì đó đặc biệt thú vị.

【Ký chủ, tôi vẫn luôn hoài nghi, cậu không phải nuôi một con mèo đen, mà là nuôi một cảnh sát trưởng Mèo Đen...】

Tác giả có lời muốn nói: Đã đánh giá quá cao thời gian thụ xuất hiện, thụ tên là Đường Dư, không phải Đan Phong này nhé.