“Đội trưởng có phát hiện lớn.” Cảnh sát phụ trách internet Ngu Thiên Phàm hô to: “Em tìm được một nghi phạm.”
“Cái gì, mau nói đi!” Tất Trận có chút mừng rỡ, giai đoạn hiện tại bọn họ căn bản không tìm được bao nhiêu manh mối, thậm chí ngay cả việc thi thể bị chôn sống vào tường như thế nào mà không bị phát hiện cũng khiến người ta khó hiểu, có thể có phát hiện quả thực là quá tốt.
“Người này tên là Khương Lâm, là một con nghiện.” Ngu Thiên Phàm chỉ vào người trên máy tính nói: “Hắn ta có không ít tiền án, bị người ta trả thù đánh gãy chân, ngay cả cuộc sống cũng khó mà đảm bảo, nhưng mà gần đây, trong tài khoản của hắn ta lại có thêm một khoản tiền khổng lồ.”
“Điều này cũng không thể chứng minh là người này có liên quan đến vụ án gϊếŧ người này.”
“Nhưng mà, khi em xem camera giám sát, thì phát hiện lần nào hắn ta cũng xuất hiện ở cách hiện trường 200 mét, nhưng chỉ loanh quanh ở khu vực xung quanh.”
“Ngoài ra, em còn một phát hiện nữa.” Ngu Thiên Phàm mở một đoạn video giám sát ra với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, rõ ràng chính là cảnh Thẩm Vọng Lương nghe thấy hai người đối thoại, mọi người đều biết anh, người báo án đầu tiên của vụ án.
Lúc có người xuất hiện phía sau, bọn họ liền biết không ổn rồi, trông anh yếu đuối như vậy, người đến thì vạm vỡ lại còn mang theo hung khí, cuối cùng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Vọng Lương bị người kia kéo đi.
“Thật ra thì đây cũng chưa phải là trọng điểm, chắc là không ai ngờ ở nơi này lại có camera, thế nên, em đã nhìn thấy một số thứ rất thú vị.”
Ngu Thiên Phàm tua lại thời gian, cho đến khi không còn ai, chỉ còn một màn đêm tối đen tĩnh mịch. Thẩm Vọng Lương đi vào, lại lấy từ trong túi ra một con búp bê, con búp bê đó trông vô cùng kỳ quái. Cho dù bọn họ không nghe thấy tiếng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Vọng Lương như là đang nói chuyện với ai đó, đối diện chính là con búp bê kia, hơn nữa, trong mắt con búp bê đó còn chảy ra nước mắt màu đỏ.
“... Ừm.” Tất Trận lên tiếng sau một hồi im lặng: “Cái cậu Thẩm Vọng Lương kia, chắc không phải là bị tâm thần đấy chứ.”
...
Thẩm Vọng Lương thật sự không ngờ tới sẽ xảy ra cái chuyện bị người ta cưỡng ép bắt cóc này, anh vốn chỉ có thân thủ của người bình thường, bị mấy tên to con khống chế ngay lập tức, bị đè lên xe, trong túi càng lúc càng nóng, như thể người kia đang lên cơn, có người tiêm thứ gì đó vào cánh tay anh, Thẩm Vọng Lương cảm thấy có chút buồn ngủ, cuối cùng lúc nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ là.
Mèo đen đi đâu rồi? Xin lỗi chứ tối quá anh căn bản không nhìn thấy nó.
Lại lần nữa mở mắt ra, liền phát hiện mình bị trói vào một cái cột, ngoài anh ra còn có một số người khác, có nam có nữ, có già có trẻ, có người đã tỉnh táo, đang run lẩy bẩy, những người còn lại đều đang hôn mê. Thẩm Vọng Lương ngẩng đầu lên, cảm thấy từ sau khi gặp phải cái hệ thống này, vận may của mình liền không tốt.
“Tỉnh hết chưa? Nói cho chúng mày biết, mạng của chúng mày đều nằm trong tay tao, mỗi người phải chuẩn bị 50 vạn để mua mạng, biết chưa?” Tên to con cầm dao xuất hiện, đeo một cặp kính râm, cánh tay lộ ra ngoài có hình xăm rồng hổ. Thẩm Vọng Lương nhìn hắn ta, đây là, anh bị bắt cóc?
【Ký chủ tỉnh rồi, thế nào? Có bị thương không? Nhưng mà ký chủ sao cậu lại yếu xìu vậy, ngay cả mấy người bình thường cũng đánh không lại.】
“Làm ơn, ta cũng chỉ là người thường, đừng kỳ vọng quá nhiều ở ta.”
【Nhưng mà ký chủ cậu hình như chẳng lo lắng gì cả, tiền tiết kiệm của cậu cũng chỉ có ba vạn tệ, lại không có người thân bạn bè, ký chủ cậu không sợ chết sao? Hay là tự tin sẽ có người đến cứu cậu?】
Thẩm Vọng Lương cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Mèo đen của ta bị lạc mất rồi, nhưng không sao, nó có thể tìm thấy ta.”