Thời Tiên có vẻ bề ngoài thực sự rât đẹp, mặt mày sắc sảo như họa, dáng người mảnh khảnh thon dài, khí chất ưu nhã trầm tính. Nam sinh như thế này, gọi là đóa hoa lạnh lùng, ánh trăng sáng lạnh lẽo cũng không quá đáng chút nào.
Nếu chỉ xét đơn thuần vẻ bề ngoài, Thời Tiên thuần khiết còn hơn cả nước khoáng. Nhưng đôi mắt đen nhánh của cậu lại không che dấu được sự lạnh lùng, cường thế, dã tâm cùng du͙© vọиɠ.
Trên hầu kết có nốt ruồi son đỏ bừng, càng làm bật lên dã tính hoang dại từ trong xương cốt của cậu.
Giống như hồng mai trong tiết trời đông, vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, còn thêm chút du͙© vọиɠ khiến ngươi nhịn không được mà vịn cành bẻ hoa, muốn vò nát, muốn dẫm đạp lên.
Nam sinh nghệ thuật như Lục Diên Trì đã quen dùng màu sắc để đánh giá bản chân một người. Nếu như anh dùng màu đen và vàng để nói về bản thân thì Thời Tiên là hiện diện của sắc đỏ pha đen. Đây là phối màu kinh điển nhất trong hội họa, vừa thân bí, vừa nguy hiểm, thêm nét yêu dã cùng xinh đẹp.
Cảm giác như gà trống gian xảo.
Cho nên, khi vừa liếc mắt một cái, dường như Lục Diên Trì không thể khống chế được mà hây một tiếng, đùa giỡn một câu “người đẹp nha.”
Trước mặt người này, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng đều là một tác phẩm tuyệt thế xuất sắc. Là kiệt tác của Nữ Oa trên nhân gian. A, không đúng, phải nói là, là bản thân Thời Tiên đã mài giũa mình để có được dáng vẻ yêu nghiệt như bây giờ.
Khổ nỗi, Lục Diên Trì cứ cảm thấy quen mắt lắm, hình như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng anh lại chẳng có tí ấn tượng gì.
Một mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm như Thời Tiên đây, nếu Lục Diên Trì đã từng gặp qua, chắc chắn là không thể nào quên được.
Thời Tiên thì sao, khi nghe được câu “người đẹp nha” kèm theo giọng nói vài phần hài hước, cậu cũng từ từ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thong dong.
Tất cả những gì đang diễn ra, đều là những điều cậu muốn.
Mọi chuyện đều, phát triển theo hướng mà cậu đã lên kế hoạch.
Thật ra cậu cũng đâu cần phải hoảng loạn làm gì.
Cậu khẽ mở đôi môi mỏng, vừa định đáp lại một tiếng cảm ơn thì bên phía kia, Lục Dư Ninh thấy anh họ mình thế mà lại đang vẽ tranh trong phòng làm việc thì ngạc nhiên lắm: “Ơ, anh, sao anh đã về rồi thế? Không phải đã nói là thứ hai sẽ về thẳng trường sao?”
Lục Diên Trì nghe thế, lúc này tầm mắt mới dời khỏi người Thời Tiên, nhìn về phía Lục Dư Ninh, nói: “Ở nhà chán quá, quay lại đây luôn cho rồi.”
Lục Dư Ninh cũng không nghi ngờ gì lời anh nói, chỉ thuận miệng giới thiệu hai người làm quen với nhau: “Đây là Thời Tiên, lúc trước em có nói với anh ròi đấy, là bạn cùng phòng, là đùi lớn, là anh em tốt nhất của em, cũng chính là người tới xem phòng lần này đó. Còn đây là anh tôi, Lục Diên Trì, cũng chính là chủ nhà.”
Thời Tiên lễ phép gật gật đầu với Lục Diên Trì.
Lục Diên Trì đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, anh nhìn từ trên cao quan sát xuống. Từ vị trí này, gương mặt Thời Tiên nhìn gần càng xinh đẹp hơn, cũng càng thêm quen mắt. Theo bản năng, anh hỏi một câu: “Trước đây có phải hai chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Thời Tiên bị anh hỏi một câu như thế, trái tim đập thình thịch đầy kinh hoàng, đáy mắt xẹt qua một đường sáng phức tạp.
Đương nhiên hai người bọn họ đã từng gặp qua.
Chỉ là, cậu năm đó, chật vật nhếch nhác không thể nhìn nổi, lịch sử đen tối làm người không muốn ngoảnh đầu nhìn lại.
Cũng may, đã qua ba năm.
Ba năm, đủ để cho một người thay đổi tới mức long trời lở đất, đặc biệt là một thiếu niên nam đang trong độ tuổi thanh xuân dậy thì.
Có đôi lúc soi gương, đến cả Thời Tiên cũng cảm thấy bản thân mình thật xa lạ.
Lục Diên Trì có ấn tượng, chứng tỏ trí nhớ của anh rất tốt. Còn để mà nhận ra được, e là không thể.
Thời Tiên lặng lẳng hỏi lại một câu: “Có sao?”
Lục Dư Ninh đứng bên cạnh, nghe được câu này thì mí mắt giật liên tục, ghét bỏ nói: “Anh, cách làm quen này của anh, vừa quê vừa sến đấy!”
Lục Diên Trì ngớ người, cười cười không nói gì.
Cũng phải, câu chào mở màn của anh đúng thật là có hơi quê.
Anh đành phải quay về chủ đề chính: “Vừa lòng với phòng ốc ở đây không?”
Thần sắc Thời Tiên lạnh nhạt, chẳng chút gợn sóng: “Rất vừa lòng.”
Lục Diên Trì gật gật đầu.
Cằm Thời Tiên hơi hếch lên, lập tức lọt vào đôi mắt màu hổ phách của Lục Diên Trì, hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
Lục Diên Trì chả hiểu ra làm sao: “Cái gì cơ?”
Giọng Thời Tiên có hơi khô cằn: “Anh có vừa lòng với người không?”
Lục Diên Trì giật mình, rất nhanh anh đã nghĩ thông. Cái thằng Lục Dư Ninh ranh con này, thế mà lại oang oang cái mồm về yêu cầu cho thuê phòng của anh với bên ngoài rồi.
Nhưng mà đại mỹ nhân ngửa đầu hỏi anh “có vừa lòng với người không?”, chẳng hiểu sao lại có chút cám dỗ cùng du͙© vọиɠ, khiến người ta phải thốt lên: “Đệt, thú vị ghê.”
Mỹ nhân mạnh mẽ từ trong xương cốt, còn rất có tính xâm lược nữa chứ.
Lục Diên Trì liếʍ môi cười cười, nói: “Rất vừa lòng.”
Chỉ có mấy phút giao đấu thôi, Thời Tiên nhìn trúng căn phòng, Lục Diên Trì lại nhìn trúng người thuê.
Với kết quả này Lục Dư Ninh chẳng cảm thấy có gì bất ngờ. Phòng đẹp như tranh vẽ, người đẹp hơn hoa hậu, có khi Lục Dư Ninh còn nghĩ, người đẹp mà, phải ở trong căn phòng xinh đẹp nhất chứ. Nhưng cậu chàng vẫn nhịn không được oán giận: “Mới có thế mà đã vồ lấy nhau nhanh thế cơ à? Đúng thật là, nhớ năm đó, em có khóc lóc cầu xinh anh thế nào anh cũng không chịu cho em vào ở chung đấy.”
Lục Diên Trì vui vẻ đốp chát ngay: “Không phải rất bình thường à, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trai đẹp theo lý phải nên chơi chung một chỗ với nhau chớ.”
Lục Dư Ninh chết trân: “…”
Được thôi!
Tôi xấu, tôi không xứng, được chưa!!!