Lục Diên Trì không phản ứng với mấy câu ngu xuẩn ấu trĩ của Lục Dư Ninh, chỉ noi tiếp chủ đề chính với Thời Tiên: “Nếu như cậu muốn thuê, tiền thuê trọ là con số mà Lục Dư Ninh noi với cậu rồi đó, một ngàn một tháng. Ngoài ra, tiền điện, nước mạng, phí chung cư, tiền ga chia đều.”
Thời Tiên không có ý kiến gì: “Được.”
Lục Diên Trì tự tìm bạn cùng phòng cho mình, nếu sống cùng nhau thật sẽ dễ xảy ra va chạm, anh phải nó quy định trước tránh mất lòng về sau: “Về máy giặt, không được giặt đồ lót với tất.”
“Chuyện vệ sinh dọn dẹp nhà cửa, hai người thay phiên, mỗi người một tuần, tôi sẽ làm trước. Trong nhà có máy hút bụi, bình thường mỗi ngày đều sẽ dùng nó là chính. Cuối tuần tổng vệ sinh một lần, lau sàn, dọn bụi bặm trên gia cụ, sửa sang lại bài trí trong nhà… vân vân.”
“Ngoài ra, không được phép dẫn bạn gái về nhà.”
Những gì Lục Diên Trì liệt kê ra cũng chỉ là yêu cầu thuê trọ chung binh thường, Thời Tiên cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, so với việc bạn bè trong ký túc xá cứ thích gom qυầи ɭóŧ với tất cả tuần lại rồi quăng vào máy giặt, Lục Diên Trì lại nói rõ ràng rành mạch cần giữ vệ sinh.
Về việc giữ gìn vệ sinh nhà cửa gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp, Thời Tiên không hề có dị nghị gì. Nhà sạch thì mát, phòng sạch bản thân mới được chữa lành.
Cậu chỉ nhìn Lục Diên Trì, yên lặng nói: “Quy định này anh cũng cần phải tuân thủ sao?”
Lục Diên Trì sửng sốt, không hiểu sao anh lại nghĩ tới câu kia “không được phép đưa bạn gái về nhà”, anh buôn cười đáp: “Tuân thủ.”
Thời Tiên gật gật đầu, dùng thái độ bàn bạc công việc nói tới những vấn đề khác: “Bình thường tôi hay luyện đàn với chơi ghi ta, sẽ hơi ồn chút.”
Lục Diên Trì nói: “Không sao cả, xong trước 9 giờ tối là được. Sau 9 giờ dễ bị hàng xóm càm ràm. Còn tôi ấy mà, tối tôi không ở bên này.”
Thời Tiên liếc mắt nhìn phòng bếp hỏi: “Có thể sử dụng phòng bếp được không?”
Lục Diên Trì kinh ngạc tới mức âm thanh cũng nâng cao lên quãng tám. Thời buổi này, người biết nấu cơm nào có mấy người, còn là người đẹp cỡ này. Đại mỹ nhân đáng lý phải mười ngón tay không dính nước xuân mới phải chứ: “Cậu biết nấu ăn hả?”
Thần sắc Thời Tiên vẫn rất bình thường: “Biết một chút.”
Trong mắt Lục Diên Trì tràn đầy sự khâm phục: “Giỏi thật đấy, bát đũa trong nhà với đồ điện, cậu cứ dùng thoải mái, tôi chưa từng nồi lửa bao giờ cả.”
Nói đến đây xem như hai người đã thỏa thuận xong đủ loại chi tiết lớn bé trong chuyện thuê nhà.
Máy tính Lục Diên Trì vẫn còn đang mở, lúc này anh nhanh chóng làm một bản hợp đồng thuê nhà in ra, đóng dấu hai phần chia ra cho mỗi bên.
Tiền thuê nhà đóng trước một tháng, cọc một tháng, không hề có chút ưu đãi nào với bạn cùng trường. Lục Diên Trì còn nói thêm: “Nếu ở chung trước một tháng, không hòa hợp được tôi đuổi cổ cậu đấy.”
Thời Tiên lạnh nhạt trả lời: “Yên tâm, ở không hợp thật có khi tôi còn chẳng ở nổi một tháng đâu.”
Lời Thời Tiên nói chính là sự thật.
Chuyện yêu thầm với cậu mà nói, chẳng qua chỉ là một viên kẹo được đóng gói đẹp đẽ.
Thứ không có được lúc nào mà chả nhớ thương nhiều hơn. Nếu mà bóc vỏ ra rồi bỏ vào miệng, không chừng trong miệng đều là đường hóa học với hương liệu kém chất lượng ấy chứ.
Cậu thích Lục Diên Trì không phải là giả. Nhưng cảm giác đó được lọc qua một lớp filter khoảng cách nên mới có hảo cảm. Nếu quen thân quá rồi, có khi lại không thấy thích nữa cũng nên.
Thời Tiên cần phải tìm cho mình một câu trả lời, chỉ thế mà thôi.
Tiếp theo đó, hai người trao đổi wechat với nhau, chủ yếu là để trả tiền thuê nhà, hơn nữa cũng là cách để hai người giao tiếp sau khi ở cùng nhau.
Lục Diên Trì quét mã thêm bạn tốt, tên wechat của Thời Tiên là “Tiểu thời gian”, avatar là một chú chim non lông xù xù, trông rất đáng yêu. Lục Diên Trì lướt sơ một vòng tường nhà Thời Tiên, nữa ngày cũng chả thấy gì, một mảnh trống trải.
Hoàn toàn đối lập với phong cách một ngày phải đăng bảy tám cái status của anh, bao nhiêu chuyện vụn vặt trong đời hay thằng em đần đội, cái gì cũng phải đăng mới chịu.
Nhưng Lục Diên Trì lại thấy ghi chép đầy cá tính của Thời Tiên: Đi nhìn thế giới, đi nhìn anh.
Còn rất văn nghệ.
Lục Diên Trì chậm rãi đọc thành tiếng: “Đi nhìn thế giới, đi nhìn anh.”
Sau đó, anh còn kéo dài giọng hài hước hỏi: “Muốn nhìn ai thế?”
Đến cả giấu giếm Thời Tiên cũng lười làm, cậu cứ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Lục Diên Trì, lạnh lùng đáp lại: “Nhìn anh.”
Lục Diên Trì cười đến bả vai run lên.
Cái người Thời Tiên này, đúng là quái lạ, thú vị.
Anh chẳng qua chỉ hơi chọc cậu một chút thôi, cậu đã trả đũa thẳng thừng luôn rồi.
Wechat của Thời Tiên bị người ta thị gian rồi, đương nhiên cậu cũng phải đi thị gian lại chứ.
Tên wechat của Lục Diên Trì rất đơn giản “Trì Trì”, chân dung là ảnh hoàng đế phiên bản chi bi mặc hoàng bào màu đen tuyền, có lẽ là bút tích của chính Lục Diên Trì cũng nên.
Còn về tường nhà, có một em họ lắm mồm lắm miệng suốt ngày lải nhải như Lục Dư Ninh, bản thân Lục Diên Trì cũng có tính cách rộng rãi. Nhưng hình như anh không thích đăng status lên tường cho lắm. Trong vòng nửa năm nay, tường nhà anh không có một hoạt động gì, cứ như wechat chỉ để cho có vậy.
Còn về mô tả: Sợ đồng tính, không chơi bede.
Thời Tiên rất quen thuộc với Lục Diên Trì, loại quen thuộc này một phần là bởi vì cậu yêu thầm anh, một mặt khác là do tính cách cậu tối tăm, có hơi biếи ŧɦái. Cậu vẫn luôn âm thầm nhìn trộm Lục Diên Trì. Đương nhiên cậu biết Lục Diên Trì thực sự sợ đồng tính. Lúc anh học lớp 1o bị một người đồng tính luyến ái thích, chuyện đó nhốn nháo ồn ào lắm. Bởi vì vụ tai tiếng này, năm anh học lớp 10 còn cố tình đi tới Bắc Kinh dự thính mà.
Đợi tới năm lớp 11, chuyện đó dần lắng xuống, anh mới quay lại Hàng Châu, tiếp tục theo học.
Thời Tiên liếc Lục Diên Trì một cái, dò hỏi một câu: “Không chơi bede à?”
Lục Diên Trì cứ cảm thấy phong cách nói chuyện của Thời Tiên rất dâʍ đãиɠ, câu hỏi này nghe xong cứ như đang hỏi: “Không chơi bede với em à?” ấy. Nhưng anh vẫn hiểu, Thời Tiên đang nói tới mô tả trên wechat của anh, trả lời: “Tôi không chơi bede à nhà.”
Anh dừng lại một chút, cố kiềm chế phong thái lả lơi thường ngày, trầm giọng giải thích: “Giới LGBT tôi đã từng tiếp xúc rồi, tởm lợm lắm. Cho nên, thân sớm ở núi Không Động rồi.”
Hàng mi dài của Thời Tiên run rẩy, cậu rũ mi, thừa nhận nói: “Đúng thật.”
Bởi chính cậu, cũng rất biếи ŧɦái.