Hai người thay dép lê ngoài huyền quan, Lục Dư Ninh kéo Thời Tiên đi tham quan phòng ở, làm thêm nhiệm vụ của nhân viên môi giới bất động sản, giới thiệu: “Phòng đúng là không tệ, cấu trúc ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, mỗi tòa có tổng cậu mười hai tầng. Ở tầng tám thì ánh sáng tương đối tốt. Phòng này đúng là rất được, ngoại trừ tật xấu của anh tôi ra.”
“Anh tôi chính là khuyết điểm lớn nhất của căn này đấy.”
“Ông yêu cầu cao lắm luôn.”
Lục Dư Ninh nhắc mã điểm này, rồi lại dẫn Thời Tiên đi vào phòng ngủ phụ: “Ông anh tôi muốn cho thuê chính là phòng ngủ phụ này đây.”
Thời Tiên đi vào ngó nghía, phong cách gỗ thô không khác gì phòng khách lắm. Giường, tủ âm tường, bàn làm việc. Gia cụ đều khá đầy đủ, còn trải cả thảm nữa, còn về điều hòa, giữa phòng có một cái rồi.
Diện tích cũng không nhỏ, còn có cửa sổ rất lớn.
Thời Tiên có muốn bới lông tìm vết cũng không soi ra được khuyết điểm gì. Goo thẩm mỹ của sinh viên các trường nghệ thuật hàng đầu trong nước chắc chắn có thể đánh bại hầu hết các nhà thiết kế nội thất trên thị trường.
Lục Dư Ninh thấy Thời Tiên bận rộn xem phòng thì lại lải nhải sang chuyện khác: “Nói chứ, ông với anh tôi đều nổi danh ở đại học Z đấy, hai người được gọi là “Song bích đại học Z” á. Hình như đâu lúc bọn mình khai giảng năm nhất đó, có người đăng bài trên diễn dàn, nói gì mà trường chúng ta có hai hotboy đẹp trai chết người. Một người là ông, người còn lại là anh tôi. Sau đó từ từ biến thành “Song bích đại học Z”.
“Topic đó vẫn hót rần rần trên diễn đàn kia, đã có hơn 10k bình luận rồi.”
“Topic toàn một đống cuồng nhan, còn ship cp nữa chứ.”
“Nói thật chứ, tôi không hiểu nổi sao bọn họ ship nhiệt tình thế được, hai người các ông có biết gì nhau đâu, thế mà cũng cột chung với nhau được!”
“Haiz, nói ra kể cũng lạ, anh họ tôi ấy mà, đúng là hotboy quan hệ rộng, cả cái đại học Z này không ai mà anh ấy không biết, nhưng cố tình anh ấy lại không biết ông.”
“Có điều, nếu ông vừa lòng với căn hộ này, thế thì cũng sắp gặp nhau ngay thôi, xem như quen biết đi.”
“Nếu mà ở cùng nhau thật, mấy cái người ship cặp trên diễn đàn kia, chắc sẽ sướиɠ phát điên mất.”
Thời Tiên nghe Lục Dư Ninh lải nhải, không hề cảm thấy bất ngờ với thuộc tính “quảng giao” của anh họ cậu ta.
Lục Dư Ninh cứ lảm nhảm mãi như thế, có lẽ anh cậu ta cũng chẳng kém phần đâu.
Tham quan xong phòng ngủ phụ, Lục Dư Ninh lại dẫn Thời Tiên đi xem những phòng khác nữa. Mặc dù ngoài miệng Lục Dư Ninh ghét bỏ anh mình thế thôi nhưng trong thâm tâm lại khâm phục và tán dương không thôi: “Goo thẩm mỹ của anh tôi cap cấp lắm, căn hộ này là anh ấy tự mình trang trí đó.”
“Bên đây là phòng ngủ chính, anh tôi ở, không vào xem nữa nhé!”
“Tiếp theo, phòng này là phòng làm việc, bình thường anh tôi thường vẽ tranh trong đó, anh ấy là sinh viên nghệ thuật mà, nhưng không phải là sinh viên nghệ thuật thuần túy đâu, anh ấy chuyên về thiết kế hơn.”
“Điểm đầu vào cũng không thấp, thành tích kia của anh tôi ấy mà, có thể vào trường top được luôn.”
“Từ nhỏ thành tích của anh ấy đã tốt rồi, nhưng anh ấy lười lắm, không thích học, thời gian và sức lực đều dành hết cho việc mình yêu thích.”
“Tôi hâm mộ anh ấy lắm. Tôi đây mệt sống mệt chết mới chen vào được trường bọn mình, thi đỗ rồi lại bị một đống đại thần treo lên đánh, tốt nghiệp cũng khó khăn.”
“Anh ấy thì, dễ như trở bàn tay cũng đỗ được.”
“Quan trọng nhất là, anh ấy có cố gắng gì đâu, thế mà điểm vẫn cao ngất ngưởng, còn giành một đống giải thưởng nữa chứ.”
“Thiên phú quá cao.”
Cửa phòng làm việc bị Lục Dư Ninh đẩy ra, Thời Tiên theo bản năng bước vào.
Sau đó, cậu liền thấy Lục Diên Trì.
Chàng trai đang đeo tai nghe, cầm pencil, không biết đang vẽ gì trên ipad nữa.
Anh nghe thấy động tĩnh ngoài cửa nên tháo tai nghe chống ồn xuống, xoay ghế ngồi lại, nhìn qua đây.
Thời Tiên cũng đúng lúc nhìn thấy mặt anh…
Anh có gương mặt lập thể, ngũ quan tinh xảo, vô cùng anh khí.
Mắt đào hoa, sống mũi cao, đôi môi mỏng. Đúng là một gương mặt đẹp khiến người ta đã gặp qua là không thể nào quên được.
Trong phòng làm việc rất sáng sủa, sạch sẽ, khí lạnh trong phòng cũng đủ mát mẻ. Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ lớn vọt vào, đáp trên người anh, khoác lên mình anh một tầng hào quang vàng nhạt.
Chàng trai đứng ngược sáng, đẹp tựa thần tiên hạ phàm.
Thời Tiên ngơ ngẩn mà đứng im tại chỗ.
Trong nháy mắt đó, trời đất như tĩnh lại, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ cùng tiếng Lục Dư Ninh lải nhải cứ như tan biến mất.
Chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.
Chẳng qua chỉ là một cái nhìn của anh thôi cũng khiến trái tim Thời Tiên loạn nhịp.
Không một ai, đúng thế, không một người nào biết, Thời Tiên thích Lục Diên Trì. Từ năm mười lăm tuổi cậu đã bắt đầu thích anh.
Cậu đuổi theo bước chân Lục Diên Trì nên mới thi đậu đại học z, thậm chí ngay cả thời khác thuê nhà này đây cũng nằm trong kế hoạch từng bước của Thời Tiên.
Chạm mặt với Lục Diên Trì, trong đầu Thời Tiên đã tưởng tượng ra vô vàn tình huống cùng viễn cảnh. Cậu cho rằng mình đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, nhưng vào lúc hiện thực diễn ra, tiếng lòng Thời Tiên vẫn cứ rối loạn không thôi.
Trong lúc hoảng hốt, Thời Tiên nghe được tiếng thượng đế thì thầm bên tai. Thời Tiên, tình yêu thầm lặng của con, con cần phải tìm cho mình một đáp án thôi.
Lục Diên Trì tựa lưng vào ghế, rõ ràng dáng ngồi rất đoan chính đấy nhưng cảm giác lười nhác, uể oại lại lộ ra từ trong xương cốt.
Nhìn thấy Thời Tiên, hai tròng mắt màu hổ phách của anh sáng rực lên, trong đó đều là vẻ kinh diễm và hứng thú dạt dào. Đôi mắt đào hoa phóng ra hàng ngàn tia lửa điện, vô cùng ngả ngớn “hây” một câu: “Người đẹp nha.”