Bây giờ, đùi lớn sắp đi rồi, trong lòng Lục Dư Ninh xúc động, cậu ta lại dò hỏi lần nữa: “Đại thần, cậu định dọn ra ngoài trọ thật đấy à?”
Thời Tiên nhẹ giọng ừ một tiếng, giải thích thêm: “Chủ yếu là suy xét tới việc sau này cần luyện đàn, chơi ghi ta sẽ tiện hơn chút, tránh ồn ào tới mọi người.”
Lục Dư Ninh phản bác ngay: “Bọn tôi ước gì mỗi ngày ông đều chơi đàn trong ký túc xá đây. Ông khong biết đấy thôi, tiếng đàn của ông dễ nghe lắm, hơn nữa tự nó có hiệu quả “Hàm Hương công chúa ấy”, không biết có bao nhiêu nữ sinh cố ý tới dưới lầu ngồi xổm chờ nghe ông luyện đàn kia kìa.”
Thời Tiên không tiếp lời này, chỉ nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm đi, giường của tôi vẫn còn đó, cũng không có ý định thuê lâu dài. Cứ ra ngoài ở thử xem thế nào đã, nếu không ổn lại quay về ký túc xá ở thôi.”
Lục Dư Ninh biết ý đại thần đã quyết nên cũng không cố ý nài nỉ cậu ở lại nữa, chỉ dặn dò: “Nếu ra ngoài ở mà không thoái mái, nhớ quay về ký túc xá đấy nhé, phòng 312 vĩnh viễn là địa bàn của ông.”
Thời Tiên cười nhạt: “Được.”
Lục Dư Ninh có một gương mặt trẻ con, thanh tú đáng yêu, tính cách cũng lạc quan phóng khoáng, chỉ là có hơi nhanh mồm nhanh miệng thích nói nhiều. Thời Tiên không hỏi nhưng cậu chàng cứ như trạm thu phát tin tức, bắt đầu trình bày về phòng trọ mà Thời Tiên sắp ở: “Đây là phòng của anh tôi, cho thuê là phòng ngủ phụ.”
“Anh tôi ấy mà, tính cách cũng tốt lắm, ai cũng có thể làm bạn được. Nhưng mà nếu thuê phòng cùng anh ấy, ở rồi ông sẽ biết thôi, ông ấy vô cùng kiểu cách, yêu cầu với khách thuê trọ cũng cao lắm. Ông phải nhìn thuận mắt cơ mới cho thuê, hợp mắt ông rồi còn phải tuân theo quy định ông đặt ra nữa.”
“Nói chứ, này gì mà tìm khách trọ, rõ ràng là đang tìm bạn đời ấy chứ, tiêu chuẩn siêu cao.”
Thời Tiên nghe thế, hai hàng mi dài dày phất phơ, nói: “Này cũng dễ hiểu mà. Nếu bạn cùng phòng mà không dễ ở chung, đúng là tai nạn chứ chẳng đùa. Vậy nên, phải xuy xét nhiều mặt xem có hợp nhau không.”
Lục Dư Ninh lại nói: “Có điều chiều nay anh ấy không ở bên này, cuối tuần anh ấy về nhà rồi, sáng thứ hai mới quay lại đây cơ.”
“Tôi đưa ông đi xem phòng trước đi, nếu ông thấy được thì hẹn gặp nhau nói chuyện chút, xem có hợp tính nhau không, đến lúc quyết định sau.”
“Nếu hai bên đều thấy ok, có khi ông sẽ phát hiện yêu cầu với phòng ốc của ông cũng không phải bình thường đâu.”
Chợt, cậu chàng lại rủa xả: “Trời, sao tôi càng nói lại càng cảm thấy mình giống bà mối nhỉ, cứ như đang giới thiệu đối tượng xem mắt vậy.”
Thời Tiên nghiêng đầu nhìn cậu chàng một cái nhưng lại không nói gì.
Lục Dư Ninh lại đổi đề tài, tiếp tục: “Có điều, ông ấy cũng lạ lắm, tự dưng lại quyết định cho thuê phòng cơ. Ông không biết đấy thôi, lúc tôi lên đại học cũng muốn ở với ông ấy lắm, thế mà ông ấy sống chết không đồng ý. Hỏi nửa ngày ông ấy mới bảo, vì tôi xấu, nhà ông ấy không thể cho người xấu xí ở được, tránh làm ông ấy cay mắt.”
“Ở trọ cùng nhau thôi mà, sao lại còn kỳ thị nhan sắc người ta chứ, quá đáng.”
“Quan trọng là, dù là tôi không tuấn tú cho lắm nhưng cũng xem như thanh tú mà đúng không. Từ nhỏ tới lớn chưa có ai bảo tôi xấu bao giờ. Hơn nữa tôi còn là em họ ruột thịt của ông ấy đấy, từ bé đã chơi với nhau. Có lớp filter huyêt thống + tuổi thơ rồi mà còn thấy tôi xấu à.”
“Sinh viên nghệ thuật, đúng là, phiền quá đi mà.”
Thời Tiên không ngờ lại còn có sự tích này nỡ cơ đấy, khóe môi cậu giật giật: “… Vậy nên, nếu nhan sắc không đủ tầm, cũng có khi bị đánh rớt phải không!”
Lục Dư Ninh buồn cười nói: “Đại thần à, ông lo lắng làm gì. Nếu nhan sắc của ông mà còn không qua cửa, cả nước này cũng không ai có bề ngoài đỗ được đâu. Ông được người ta công nhận là nhan thần đấy ạ. Chẳng qua anh tôi không muốn ở với tôi, xa thơm gần thối. Nếu mà ở với nhau thật có khi lại đυ.ng chạm nhiều thứ ấy chứ. Như bây giờ cũng tốt mà.”
Thời Tiên nghĩ gì đó, gật gật đầu: “Cũng phải, nếu mà ở với nhau thật, có khi filter gì cũng không thể cứu rỗi được.”
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã ra ngoài cổng trường, đi vào tiểu khu bên ngoài.
Tiểu khu này rất xa hoa, ra vào phải đăng ký vô cùng quy củ.
Lục Dư Ninh có thẻ bên này, đưa thẻ là được. Lục Dư Ninh dẫn Thời Tiên vào tiểu khu, quen cửa quen lẻo đi vào tòa nhà 16 phòng 803, lại móc chìa khóa ra, mở cửa đi vào trong nhà.
Trong nhà trang hoàng theo phong cách gỗ thô đang rất thịnh hành hiện nay, có điều rất trang nhã có goo. Từ sàn nhà đến gia cụ đều lấy gỗ làm chủ đạo, thỉnh thoảng có đổi gam màu đậm nhạt, làm cho căn phòng tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Ngoài ra, căn phòng cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, sáng sửa gọn gàng.
Rất thích hợp để ở lâu dài.
Chắc chắn đây chính là căn phòng trong mộng của bao người dù chỉ liếc mắt một lần.
Tiền nhà hàng tháng là một ngàn tệ, với giới sinh viên mà nói thì không thể xem là rẻ được.
Nhưng sau khi xem phòng ốc rồi, bạn sẽ nhịn không được mà nghĩ, phòng này một ngàn mà thuê được á?