Dịch Lạc Linh vội vàng đá chân vào chân Dịch Tư Linh, nhắc cô đừng kích động. Dịch Tư Linh cọ chân đáp lại, tỏ ý không sao đâu, sau đó mỉm cười, nháy mắt mấy cái với Lộ Mễ đang ngây ra như tượng: “Lần sau tôi dẫn bạn trai tới chơi cùng nhé.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tin tức này sẽ nhanh chóng truyền tới tai Trịnh Khải Quân.
...
Trong phòng VIP của nhà hàng.
Nhân viên phục vụ xui xẻo kia đứng thẳng lưng, cứng đờ người, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
“Cô ấy nói như vậy thật à?” Tạ Minh Tuệ vẫn còn chưa hết hy vọng, khăng khăng bắt nhân viên phục vụ thuật lại chính xác từng từ mà Dịch Tư Linh đã nói.
Nhân viên phục vụ càng nói càng lí nhí: “Chính xác thì cô Dịch đã nói cô ấy có bạn trai rồi, đang đắm chìm trong men tình nồng cháy… Không có tâm trạng nói chuyện phiếm với người khác… Bảo… Bảo… Cút…” Vế “làm chuyện mất mặt” thì anh ta không dám nói.
Tạ Minh Tuệ đờ người, hay quá, hóa ra câu gốc còn khó nghe hơn. Cô ấy đưa tiền boa cho nhân viên phục vụ, ra hiệu cho người này ra ngoài, sau đó lặng lẽ nhìn đằng trước mặt.
Nồi lẩu Tom Yum không ngừng bốc lên khói trắng, che đi đôi mắt không hề bận tâm kia. Người đàn ông nâng bàn tay với những ngón tay dài lên, cầm đũa chậm rãi gắp đồ ăn, không nói gì.
“Chắc là chị dâu vẫn chưa biết chuyện kết hôn…” Tạ Minh Tuệ hoà giải, cố gắng xoa dịu bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm.
“Ai mà tin là cô ta không biết chứ! Chẳng phải nhà họ Dịch nói hai tháng nữa làm lễ cưới hay sao?” Tạ Tri Khởi đập bàn, khuôn mặt điển trai tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Hay thật đấy, thấy người nhà họ Tạ hiền nên ăn hϊếp chắc? Giờ em sẽ đi tìm cô ta hỏi cho ra nhẽ!” Chiếc ghế cạ xuống nền nhà kêu lên ầm ầm.
“Quay lại.” Hai tiếng đầy nghiêm nghị.
Tạ Tri Khởi dừng bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng vẫn ấm ức: “Anh à, cô ta dám bảo anh cút đó, cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Ngay đến đặc khu trưởng* còn không dám lên mặt với anh!”
*Đặc khu trưởng Hong Kong là người đứng đầu chính phủ và đại biểu tối cao của Khu hành chính đặc biệt Hong Kong của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, chức vụ này thay thế cho chức Thống đốc Hong Kong trong giai đoạn Hong Kong thuộc về Anh.
Lời này không hề khoa trương chút nào. Hiện tại Hong Kong chịu ảnh hưởng từ cuộc khủng hoảng tài chính ở châu Mỹ, thị trường truyền thống ảm đạm, đành quay đầu tăng cường giao thương với đại lục, phụ thuộc nhiều hơn vào đại lục. Tập đoàn Lam Diệu là một trong năm tập đoàn lớn nhất đại lục. Hai năm nay, để hưởng ứng chính sách của Nhà nước, tập đoàn đã tăng cường đầu tư vào Hong Kong, khởi động một số dự án trị giá lên tới chục tỷ. Lần này họ tới Hong Kong, đặc khu trưởng đích thân tiếp đãi, đi cùng còn có thị trưởng thành phố Tân.
Tạ Tầm Chi hơi cúi đầu, ngồi thẳng người, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt bình thản khiến người ta không thể đoán ra được suy nghĩ của anh: “Anh và cô ấy vẫn chưa kết hôn, hiện tại cô ấy có quyền tự do yêu đương.”
Tạ Tri Khởi cảm thấy anh cả bị điên mất rồi, loại chuyện hoang đường này mà cũng nói ra miệng được, cậu ấy đau lòng nói: “… Anh à, anh tỉnh táo lại đi, cô ta đang đánh đòn ra oai phủ đầu với anh đó, em công nhận là cô ta cũng ưa nhìn… Thôi được rồi, không phải chỉ là cũng ưa nhìn… Anh có lỡ nhất thời bị mê hoặc cũng là chuyện dễ hiểu nhưng cô ta làm vậy có khác nào cắm sừng anh! Là cắm sừng đó! Chị hai, chị khuyên anh ấy đi!”
Tạ Minh Tuệ ghét bỏ bịt mũi lại, quyết định giả vờ không nghe thấy gì hết.
Tạ Tầm Chi thong thả ngước mắt lên nhìn cậu em trai bộp chộp của mình: “Tiểu Khởi, nếu em vẫn không thể kiểm soát được cái miệng của mình thì lập tức trở về Bắc Kinh, ở trong nhà tự kiểm điểm một tháng đi.”
Anh nói rất hòa nhã nhưng Tạ Tri Khởi lại rùng mình.
Anh cả nói ở nhà tự kiểm điểm một tháng nghĩa là sẽ không cho bớt một giây một phút nào. Tạ Tri Khởi ngượng ngùng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của mình. Tạ Minh Tuệ lập tức cấu thằng nhóc gây chuyện này một cái.
Sự việc thành ra thế này nằm ngoài dự liệu của Tạ Minh Tuệ. Lần này cô ấy tới Hong Kong với anh cả, một là giải quyết chuyện công việc, hai là vì chuyện đám cưới, trong lịch trình bận rộn chỉ dành ra được một buổi trưa hôm nay để gặp cô Dịch một lần, gặp thì gặp rồi nhưng mà tình hình lại nằm ngoài dự tính…
Cô Dịch rất xinh đẹp, cũng rất phách lối, đồ mặc trên người e là trị giá lên tới chục triệu, chỉ có điều cô nói chuyện không khách khí như thế không biết có phải là muốn ra oai phủ đầu với anh cả, với nhà họ Tạ hay không.
Tạ Minh Tuệ càng nghĩ càng không hiểu quyết định lần này của mẹ mình, chọn tới chọn lui nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chọn cô Dịch.
Cô Dịch không phải người hiền hậu nết na, giỏi thu vén chuyện gia đình mà là một bông hoa xinh đẹp rực rỡ nhưng khó chăm, dễ hư. Anh cả là kiểu đàn ông cực kỳ nghiêm túc, sao có thể hòa hợp với đóa hoa kiểu này được?
Tạ Minh Tuệ thầm thở dài.
Bữa cơm này chẳng hề ngon miệng chút nào, cuối cùng kết thúc một cách vội vàng qua quýt. Tạ Tầm Chi bảo chú Mai đi tính tiền, Tạ Minh Tuệ kéo Tạ Tri Khởi lại, nhỏ giọng nhắc nhở cậu ấy phải kiềm chế, coi chừng lại bị mắng.
...
Dịch Tư Linh cũng ăn không ngon miệng, cốc kem bị cô cầm nĩa chọc nát.
“Son môi bị lem rồi kìa, công chúa.” Dịch Lạc Linh tha thiết cầu xin cô đừng nghĩ những chuyện đâu đâu nữa, sự việc đã phát triển theo hướng tệ hại lắm rồi.
Dịch Tư Linh lập tức lấy son phấn trong túi ra: “May mà tên tồi đó cũng ở gần nhà chúng ta, thôi thế cũng được.” Cô vặn thỏi son lên, nghiêm túc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương: “Sau này có cãi nhau thì chị cũng có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Biệt thự Dịch nằm ở số 28 vịnh Nước Cạn, biệt thự Trịnh cách 200 mét, nằm ở số 29.
Dịch Lạc Linh cười dỗ dành cô: “Không cần chị phải đích thân tranh cãi với người ta, cứ cử em út đi là đủ rồi.”
Dịch Tư Linh mỉm cười trông đầy yếu ớt.
Nồi nước dùng Tom Yum vẫn còn bốc hơi nóng, bữa cơm đã tới hồi kết, Dịch Lạc Linh đi vào trong nhà vệ sinh, Dịch Tư Linh lại tiếp tục ngồi ngẩn người, đầu ngón tay trắng ngần xoay thỏi son môi như chiếc bút, giống y như thói quen hồi đi học.
Cô phải nghĩ cách diễn cho tròn trò hề kia, chỉ có mỗi tin tức giả thôi thì không đủ, hay là cô thuê một anh bạn trai giả nhỉ? Hoặc là…
Cô vừa phân tâm, ngón tay giữ không chắc thỏi son, son rơi xuống nền gạch men màu xanh sẫm, lăn đi xa.
Dịch Tư Linh khép ngón tay lại, bĩu môi, ngồi im.