Cô buồn bực hờn dỗi với thỏi son, không chịu nhặt nó lên, cứ thế ngồi nhìn cho tới khi thỏi son có lớp vỏ màu vàng đó dừng lại trước một đôi giày da nam.
Giày da Oxford bóng loáng được đóng thủ công theo kiểu England, sạch sẽ, không bám bụi, bên trên là ống quần tây thẳng thớm, đường li phẳng lì, chất vải rất đẹp. Dịch Tư Linh chớp mắt, bất giác nhìn lên cao hơn.
Tạ Tầm Chi thản nhiên dừng bước, nhặt thỏi son cản đường mình lên, lúc đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với một người đàn ông xa lạ, Dịch Tư Linh giật mình, ánh mắt lộ ra đôi chút luống cuống nhưng còn pha lẫn đôi chút ngỡ ngàng hiếm hoi trước vẻ điển trai của người đàn ông kia.
Trong thế giới của cô rất hiếm có người đàn ông nào như thế này.
Người đàn ông này cao ráo, tuấn tú, khí thế đầy mạnh mẽ nhưng phong thái lại hoàn toàn trái ngược, ôn hoà, bình thản vô cùng, thậm chí có thể nói là trang nghiêm, cao quý và nghiêm nghị không cho phép ai giở thói ngang ngược với mình.
Đi đằng sau người đàn ông này là một chàng trai trẻ đeo kính râm đầy kiêu căng và một người đẹp thành phố mang phong thái dịu dàng. Người đàn ông đi đầu dừng lại, hai người đi sau cũng dừng lại, không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Sau đó, người đàn ông bước tới, dù cho ánh mắt của người này hòa nhã, lịch sự, có chừng mực nhưng vẫn như một khoảng tối sâu không lường được, mang tới áp lực nặng nề vô hình.
Người này đứng ngay trước mặt Dịch Tư Linh.
Dịch Tư Linh khép đầu ngón tay lại, chẳng biết tại sao tim lại đập rộn lên. Cô giả vờ bình tĩnh mỉm cười, chỉ vào thỏi son trong tay đối phương: “Thưa anh, nó là của tôi.”
Giọng nói mới quyến rũ làm sao, tựa như rượu đỏ được hâm nóng, tỏa ra mùi hương nồng nàn trong không khí, mê hoặc lòng người.
Tạ Tầm Chi liếc nhìn. Đương nhiên anh biết nó là của cô, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn quan sát cô.
Một tháng trước, mẹ gửi cho anh ảnh của một cô gái, hỏi xem anh thấy thế nào. Anh mở nó ra xem trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi họp. Rất xinh đẹp, đây là ấn tượng duy nhất của anh lúc ấy, không còn gì khác nữa.
Người thực còn đẹp hơn cả trong bức ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ ấy, cô tựa như một đóa hoa của sự giàu sang, xinh đẹp tựa như ráng mây, đẹp tới mức gần như nông cạn, khóe mắt đuôi mày lộ rõ vẻ mong manh vì được chiều chuộng, hững hờ liếc nhìn thôi cũng toát lên vẻ lười biếng và ngạo mạn nhưng lại không đáng ghét.
Đẹp tới mức này thì quả thực khó mà ghét được.
Nhưng chính cô gái xinh đẹp quá đáng này khi chỉ còn hai tháng nữa là kết hôn với anh lại đang yêu người khác, không rảnh bàn chuyện cưới xin với anh, còn bảo anh cút.
Chuyện cưới xin này chắc chắn tới tám phần mười là hỏng.
Tạ Tầm Chi không nhìn cô nữa, thả thỏi son xuống bàn. Dịch Tư Linh đang định nói cảm ơn thì anh đã quay người bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng vô cảm.