Lúc này, có nhân viên phục vụ tới, lịch sự nói một người đàn ông họ Trương muốn mời hai chị em họ uống một ly Mojito. Trò gì vậy chứ, Dịch Tư Linh thuận miệng đuổi đi, tiếp tục chủ đề trước đó: “Dù sao chị có lấy ai thì cũng đều là gặp dịp thì chơi thôi, ít ra Trịnh Khải Quân còn là người quen, những người khác đến mặt chị còn chẳng biết nữa là.”
Cô bỗng nhiên nói nhỏ lại, hàng mi dài cụp xuống, ngón tay mân mê chiếc vòng tay kim cương đeo ở cổ tay, khuôn mặt xinh đẹp bị làn khói che mờ, lộ vẻ ấm ức khó tả: “Em tưởng chị muốn vậy chắc.”
Một cô con gái nhà giàu được mọi người cưng chiều như cô rất ít khi phải ấm ức điều gì.
Dịch Lạc Linh thấy vậy không khỏi khó chịu. Cô ấy biết chuyện hôn nhân của Dịch Tư Linh chắc chắn sẽ do ba mẹ sắp đặt, ngay chính cô ấy cũng vậy thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, khuôn mặt lạnh nhạt của cô ấy lộ vẻ buồn bã: “Thôi, em nói không lại chị. Nếu như ba thực sự chốt gã tồi đó thì chi bằng chị kiếm bạn trai mới đi, chọc tức anh ta chơi.”
Dịch Lạc Linh nói xong lại hối hận, thầm mắng mình bị điên, ngay cả loại câu đổ thêm dầu vào lửa này mà cũng dám nói với Dịch Tư Linh. Cô ấy đang định nói chữa thì đôi mắt u buồn của người ngồi đối diện chợt sáng lên…
“Lạc à! Quả nhiên em đúng là Gia Cát Lượng của chị!” Cô gái kích động tới độ lạc giọng.
“Chỉ cần hiện tại chị kiếm được bạn trai mới, không cần biết là thật hay giả, kiểu gì tên họ Trịnh kia cũng đều sẽ tức chết cho mà xem, chưa biết chừng anh ta còn thấy mất mặt, chủ động từ hôn ấy chứ! Ý em là vậy đúng không?”
“...”
Dịch Lạc Linh mấp máy môi, thở dài bất đắc dĩ.
…
Hai món ngọt cuối cùng là kem dâu tây và pudding sữa dừa. Bà chủ Lộ Mễ tới mời rượu, tiện thể cảm ơn Dịch Tư Linh một lần nữa vì đã cho cô ấy thuê mặt bằng.
Nhà hàng này nằm trên tầng trên cao của khách sạn Tinh Đỉnh, là một trong những địa điểm đẹp nhất ở Hong Kong*, tấc đất tấc vàng, có rất nhiều người muốn thuê. Lộ Mễ phải nịnh Dịch Tư Linh vui mới thuê được cửa hàng này.
*Hong Kong hay còn gọi là Hồng Kông, đều là chỉ một địa điểm, giống như cách gọi cà phê hay cafe thôi, không có gì sai.
Dù sao khách sạn này cũng là của Dịch Tư Linh. Tòa nhà này, mảnh đất này đều là của cô.
Tâm trạng Dịch Tư Linh dịu lại, thái độ ứng xử khá tốt. Lộ Mễ càng thêm ân cần, nịnh bợ mượt như bôi mỡ vào miệng. Cô ấy vốn là cựu thí sinh thi hoa hậu Hong Kong, mấy năm trước lấy được chồng nhà giàu, tất cả là nhờ tinh thần dám nghĩ dám làm lại thêm khéo léo.
Trong lúc họ đang nói chuyện, nhân viên phục vụ ban nãy lại quay lại, lịch sự nói: “Thưa cô Dịch Tư Linh, có anh Tạ muốn mời cô tới phòng VIP của anh ấy nói chuyện phiếm vài câu, không biết liệu cô có rảnh không.”
Nhân viên phục vụ không biết gì về những chuyện rắc rối liên quan tới tiền tài danh vọng, chỉ biết chuyển lời giùm, không ngờ vừa nói xong, bầu không khí lại trở nên khó coi.
Mời cô cả Dịch tới phòng VIP nói chuyện phiếm.
Đúng là to ông to bà quá nhỉ.
Lộ Mễ sượng người, không dám đứng ra dàn xếp tình hình, đành phải lặng lẽ quan sát thái độ của Dịch Tư Linh.
Dịch Tư Linh cười, vén gọn tóc ra sau mang tai, hời hợt đáp: “Ai mời anh Tạ này tới vậy? Đúng là thú vị.”
Lộ Mễ tái mặt, câu này có ý trách chủ bữa tiệc này, cũng chính là cô ấy. Sự kiện hôm nay không phải sự kiện kín, trong số các khách tham dự, có người trong danh sách mời của cô ấy, cũng có người là bạn của bạn dẫn tới, cô ấy không thể biết hết tất cả mọi người, chỉ còn biết thầm mắng tên ngốc gây chuyện kia.
Lộ Mễ cười lấy lòng: “Ấy bởi là cô cả của chúng ta có sức hút quá lớn! Cô không biết đó thôi, vừa rồi có mấy anh chàng đẹp trai còn hỏi dò tôi về cô đó. Cô yên tâm, tôi đều ngó lơ hết rồi, mấy tên này đúng là có mắt mà không biết nhìn, biết rõ công chúa của chúng ta đã có chồng chưa cưới rồi mà còn sấn sổ tới…”
Cô ấy đang nói thì chợt thấy Dịch Lạc Linh lặng lẽ nhìn mình tỏ ý cảnh cáo, lập tức tắt tiếng.
Dịch Tư Linh thật sự không ngờ chuyện cô sắp kết hôn đã ầm ĩ tới mức được mọi người bàn tán rôm rả, ngay cả Lộ Mễ cũng biết, vậy mà người trong cuộc là cô thì lại không biết gì.
Vậy thì chắc chắn tới 80, 90 phần trăm là nhà họ Trịnh rồi.
Ba già không dám nói chuyện này với cô nên mới giấu giếm.
Dịch Tư Linh nuốt cảm giác ấm ức vào lòng, ép mình phải bình tĩnh, rút trong túi ra một tờ tiền mệnh giá 1000 đô la Hong Kong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Làm phiền cậu nói với anh Tạ là tôi đang đắm chìm trong men tình nồng cháy, không có tâm trạng nói chuyện phiếm với đàn ông lạ mặt. Bảo anh ta cút qua góc nào đó mát mẻ mà ngồi, đừng có làm chuyện mất mặt nữa.”
Cô muốn xả giận nên nói rất nặng lời, có trách thì phải trách anh Tạ này không có mắt, đυ.ng thẳng vào họng súng của cô.
Nhân viên phục vụ cảm thấy mình đúng là cực kỳ xui xẻo, chỉ kiếm chút tiền boa thôi sao mà khổ quá vậy.
Lộ Mễ gượng gạo tiếp chuyện: “Công chúa và chồng chưa cưới đúng là rất ngọt ngào.”
Dịch Tư Linh tỏ ra ngây thơ: “Ồ? Tôi có nói đó là chồng chưa cưới của tôi đâu?”
“...”