Tháng trước, Dịch Khôn Sơn công khai nhận phỏng vấn của chương trình [Thế giới Kinh tế Tài chính]. Cánh làm truyền thông Hong Kong luôn rất hứng thú với các tin đồn, thích nói đùa mấy câu nằm ngoài lĩnh vực kinh tế tài chính nhưng lại có thể tăng tỉ lệ khán giả xem chương trình: “Ông Dịch, chắc hẳn ông cũng biết mọi người đều rất tò mò về ông cũng như bốn cô con gái cưng của ông, đương nhiên là mọi người còn tò mò về con rể tương lai của ông hơn.” Người dẫn chương trình nói đùa xong tiếp tục hỏi: “Vậy ông có tiện tiết lộ cho khán giả được biết ông đã có ứng cử viên thích hợp cho vị trí ‘phò mã’ chưa ạ?”
Dịch Khôn Sơn đợi mọi người cười xong mới thong thả đáp: “Đúng là tôi đã tìm được một người khá tốt.”
Người dẫn chương trình hỏi đùa: “Vậy xem ra chuyện tốt đã cận kề rồi phải không ạ?”
Dịch Khôn Sơn cũng nói đùa: “Tôi sẽ cố gắng. Cố gắng tìm được một người chồng mẫu mực cho con gái đầu của tôi trước khi tôi tròn năm mươi tuổi.” Dưới khán đài, mọi người cười ồ lên. Người dẫn chương trình nói: “Ông Dịch quả là hài hước! Vậy chúng tôi xin mong chờ và chúc phúc cho con gái ông!”
Dịch Tư Linh chính là cô con gái đầu xui xẻo này của nhà họ Dịch. Chuyện hôn nhân của cô luôn là đề tài được mọi người trong giới bàn tán sôi nổi, là điểm nóng của các tin đồn.
“Có điều…” Dịch Lạc Linh cúi đầu thở dài: “Gần đây ba già rất kỳ lạ, nói linh tinh trong lúc phỏng vấn đã đành, lại còn ám chỉ này nọ nữa… Tuần trước em còn bắt gặp ông ấy đi chơi golf với chủ tịch Trịnh, hai người họ còn ôm nhau một cái, chị nghĩ liệu có phải là…”
“Em hai!” Dịch Tư Linh tức giận ngắt lời cô ấy: “Chị cảnh cáo em nhé, em hai, em không được phép rủa chị!”
Dịch Lạc Linh là con gái thứ hai trong nhà, nhỏ hơn Dịch Tư Linh hai tuổi.
Dịch Lạc Linh biết mình không nên giẫm vào chiếc đuôi của mèo con, nếu giẫm phải đuôi, mèo con sẽ xù lông lên. Thế nhưng, điều gì cần nói thì cô ấy vẫn phải nói: “Chị đã đá tay họ Trịnh tồi tệ ấy rồi, lỡ như bạn trai cũ lại trở thành chồng thì đúng là xui xẻo. Có điều em nghĩ tới nghĩ lui, khả năng ba chọn nhà họ Trịnh là cao nhất, chị phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi.”
“Không đời nào.”
Dịch Lạc Linh kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mia à, vậy giờ em giả sử nếu như ba già khăng khăng bắt chị làm dâu nhà họ Trịnh thì chị sẽ làm gì?”
Dịch Tư Linh im lặng một lúc lâu rồi hất cằm lên, hừ khẽ: “Thế thì cứ cưới thôi. Gã tồi đó dám cưới chị thì chẳng lẽ chị lại không dám cưới anh ta à? Chị sợ anh ta chắc?”
Dịch Lạc Linh day xương mày, đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn, vừa dỗ dành vừa cố gắng phân tích: “Mia à, có chuyện này em nhất định phải nhắc nhở chị, gã tồi kia chỉ mới chia tay chị một tháng thôi đã cặp với một em người mẫu xinh tươi mơn mởn rồi. Chị đừng nói là chị định sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt đấy nhé. Em nói vậy cho chị sớm đường chuẩn bị, chị thử nghĩ xem chị sẽ giải quyết tình huống ấy như thế nào đi chứ đừng hờn dỗi với em.”
Gã tồi mà hai chị em đang nói tới là con trai thứ hai của nhà họ Trịnh, tên là Trịnh Khải Quân, anh ta là bạn trai cũ của Dịch Tư Linh. Lúc hai người mới bắt đầu hẹn hò, cậu hai Trịnh cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời Dịch Tư Linh, không hề làm gì sai trái. Không biết hai tháng trước anh ta nghĩ thế nào mà lại làm căng với cô chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh, tuyên bố nếu Dịch Tư Linh không chịu thua thì anh ta nhất định sẽ không nhượng bộ.
Nhưng anh ta quên mất rằng, Dịch Tư Linh vốn không phải kiểu người sẽ chịu thua. Lời đã nói ra rồi làm sao có thể thu lại được nữa? Cậu hai Trịnh sĩ diện, cho nên mối tình này cứ thế kết thúc.
Tháng trước, Dịch Tư Linh lại mới nghe tin về anh ta. Paparazzi chụp được ảnh cậu Trịnh đưa người tình mới vào một khách sạn sang trọng – khách sạn của Dịch Tư Linh. Chuyện này biến Dịch Tư Linh thành trò cười trong giới, cho nên cô vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Chị đâu có hờn dỗi gì em đâu. Chị làm vậy không gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt. Chị với anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi, đấy gọi là diễn, em thì biết cái gì.” Giọng nói của cô vừa cưng chiều lại vừa ngả ngớn, còn rõ ngang ngược.
Dịch Lạc Linh tức điên, chỉ muốn nhào tới véo Dịch Tư Linh, may mà nhịn được. Nếu cô ấy mà lỡ tay véo Dịch Tư Linh thì lại phải tốn nhiều tiền để dỗ dành, thế thì quả là lỗ vốn.