Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 27

Lời chưa nói hết đã biến mất giữa răng môi, người hiểu được đều hiểu, đương nhiên cũng có thể nhanh chóng lĩnh ngộ ra, đám đàn em đều vô thức rụt cổ lại.

Tống Dương cảm thấy động tác vỗ nhẹ đầu mình hết lần này đến lần khác của Vân Tang, đặc biệt giống ông chủ bán dưa ở cổng trường vỗ dưa xem chín chưa, lại rất giống đại ca xã hội đen lăn lộn ngoài đường đang dạy dỗ đàn em, dáng vẻ còn xã hội đen hơn cả hắn ta.

Mẹ kiếp, rốt cuộc lúc trước là ai nói với hắn ta, đây là một thằng nhóc nông thôn đến từ một tỉnh cao nguyên, cho dù sau lưng có nhà họ Giang, cũng dễ dàng xử lý không đáng sợ. Nếu để hắn ta biết là tên khốn nào tung tin đồn thất thiệt, hắn ta nhất định sẽ tìm đối phương tính sổ.

Trước mặt bao người, Vân Tang làm hắn ta đỏ mặt tía tai chật vật không chịu nổi, Tống Dương cũng không dám nói một câu "không", nghe giọng điệu ung dung thong thả của đối phương, Tống Dương dường như đã hiểu ra gì đó.

Chênh lệch thực lực quá lớn, trừ khi chuyển trường chạy lấy người, nếu không hắn ta không thể không khuất phục.

Sáng sớm hôm sau, bản thân còn chưa ăn sáng, Tống Dương đã xách theo một túi đồ ăn thật lớn, đến bên cạnh bàn học của Vân Tang, ấp úng nói: "Đại, đại ca, mời dùng bữa..."

Cả một túi này đều là đồ ăn hắn ta mua ở quán ăn sáng gần cổng trường, vì không biết sở thích của Vân Tang, nên đành phải mua hết bánh mì, bánh bao, bánh quẩy, bánh trứng, sandwich giăm bông, bánh mì nướng bơ, lỡ như mấy món này không hợp khẩu vị, hắn ta còn mua thêm một phần cháo kê và mì dinh dưỡng, để đàn em bưng trong tay, có thể mang lên bất cứ lúc nào.

Lúc này vẫn chưa đến giờ đọc bài buổi sáng, mọi người trong lớp đều đang bận rộn, nhưng sau khi Tống Dương đi đến trước bàn học của Vân Tang, lại nói ra câu này, cả lớp đột ngột im lặng một cách kỳ lạ.

Ngoại trừ tiếng ầm ĩ bên ngoài hành lang, cả thế giới dường như im bặt.

Nhóm học sinh giỏi suýt nữa đã rớt cằm xuống đất, động tác lật sách của bọn họ dừng lại theo bản năng. Người đang ăn sáng ngoài cửa sổ vì quá giật mình, tốc độ nhai cũng chậm lại. Kể cả Giang Thính, sau khi nghe thấy cách gọi đó, toàn thân cậu ta cũng hơi run lên, trên mặt tràn ngập vẻ sốc nặng, trong đầu toàn là tại sao lại như vậy?

Tại sao Tống Dương lại gọi Vân Tang như vậy?

Dưới sự chú ý của mọi người, Vân Tang không hề nhận ra bản thân đã trở thành đối tượng khiến người khác kinh ngạc, vỗ đầu Tống Dương, sắc mặt thản nhiên nói: "Rất tốt, cậu có lòng rồi. Mang mì tới đây, còn lại các cậu tự chia đi."

Trước khi ra ngoài, Vân Tang đã ăn sáng ở nhà họ Giang, nhưng để tỏ vẻ đã chấp nhận sự quy phục này, hắn quyết định ăn thêm một phần nữa.

Thấy Vân Tang bóc vỏ đôi đũa dùng một lần, ăn mì sợi hành thái sa tế, Tống Dương thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta đoán đúng rồi, Vân Tang đến từ tỉnh cao nguyên, khí hậu ở đó ẩm ướt nên khẩu vị thiên về ăn cay, mà Vân Tang không lấy những món điểm tâm khác, ngoài việc không muốn lãng phí, e rằng cũng vì không muốn làm khó bọn họ, vậy nên hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dương cầm bữa sáng đi ra khỏi lớp, chia cho mấy tên đàn em.

Đám đàn em ăn ngấu nghiến, Tống Dương lại bưng bát mì khác, hắn ta mua tổng cộng hai phần. Lúc này Giang Thính đuổi theo, chặn hắn ta lại: "Tống Dương, cậu làm sao vậy? Dù sao Vân Tang cũng là em trai của tôi, cậu làm trò này trước mặt mọi người, là đang ấp ủ âm mưu quỷ kế đối phó cậu ấy sao?"

Giọng điệu của Giang Thính thoạt nhìn giống như đang bênh vực Vân Tang, thật ra lại toàn là nói mát.

Cậu ta thấy Tống Dương khúm núm trước Vân Tang, còn mua bữa sáng cho đối phương, mở miệng lại vô cùng cung kính gọi anh Tang, điều này khiến Giang Thính cảm thấy vô cùng khó chịu, dù sao cậu ta quen biết Tống Dương nhiều năm như vậy, cũng coi như một nửa bạn bè, lại chưa bao giờ thấy Tống Dương cao cao tại thượng chủ động mua đồ cho ai.

Sự đặc biệt này khiến tiếng chuông cảnh báo trong lòng cậu ta vang lên.