Nói là đi chăm sóc, nhưng Giang Thính chỉ đến bệnh viện thăm nom vài lần, lấy tiền sinh hoạt phí của mình để đóng viện phí cho những người này, kế đến mua vài bó hoa, trái cây và thực phẩm dinh dưỡng làm quà, sau khi tốn một khoản kha khá, cuối cùng cũng không đặt chân đến bệnh viện này nữa.
Số lần cậu ta đến càng ngày càng ít, lý do rất chính đáng, khiến người ta không thể bắt bẻ được.
Đó là kỳ thi tháng đang đến gần, là niềm tự hào trong mắt giáo viên, là học sinh xuất sắc trong mắt bạn bè, là con nuôi của nhà họ Giang, cậu ta cần thời gian để ôn tập.
Trường trung học Nam Thành dạy dỗ rất nghiêm khắc, mỗi lần kết quả thi tháng công bố, tất cả đều sẽ tiến hành xếp hạng toàn khối, thậm chí còn lập ra bảng đỏ bảng trắng, 100 người đứng đầu thuộc bảng đỏ, 100 người cuối cùng thuộc bảng trắng. Người trong bảng đỏ danh dự cạnh tranh khốc liệt, được mọi người vô cùng chú ý, người trong bảng trắng lại là gà mờ đấu đá lẫn nhau, tương đương với việc xử tử công khai trá hình.
Để giữ vững vị trí trên bảng đỏ danh dự, tiếp tục tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, Giang Thính quả thực cũng phải dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi khốc liệt. Cậu ta muốn giữ vững hào quang học sinh xuất sắc của mình, muốn người khác vừa nhắc đến Giang Yến Hoài thì thở dài, nhắc đến cậu ta lại giơ ngón tay cái lên, muốn Phó Mỹ Hà tiếp tục trách mắng Giang Yến Hoài "Sao anh không học hỏi em trai mình một chút?". Bây giờ Vân Tang đã trở lại, cho dù Vân Tang là cậu chủ thực sự của nhà họ Giang thì đã sao, cậu ta cũng muốn dẫm Vân Tang dưới chân.
Cậu ta rất coi trọng kỳ thi, mọi người đều biết.
Nhưng sự quan tâm đến kỳ thi này rơi vào mắt những kẻ theo đuổi đã ra mặt cho cậu ta, sau đó bị đánh gãy chân, thì không hề dễ chịu chút nào, bọn họ cảm thấy cậu ta vô cùng bạc tình.
Đặc biệt, đám người Cường Vũ ra mặt cho Giang Thính bây giờ đang bó bột nằm viện, chắc chắn không thể tham gia kỳ thi, sự việc này thuộc loại vắng mặt, mỗi môn đều mặc định không điểm, cho nên cơ bản đã chắc suất cuối lớp cuối khối, mà thứ hạng lại liên quan đến việc lựa chọn chỗ ngồi trong lớp.
Thành tích kém thì hoàn toàn không có quyền lựa chọn chỗ ngồi, ai lại muốn ngồi chung với thùng rác bốc mùi hôi thối ở góc vệ sinh chứ. Ai lại bằng lòng ngồi ở chỗ VIP đặc biệt ngay cạnh bục giảng, chịu đựng nước bọt và ánh mắt giám sát của giáo viên, ngay đến gà gật, lén lút làm việc riêng cũng không dám. Thu sang đông đến, ai lại bằng lòng ngồi cạnh cửa sau, suốt ngày làm bạn với cơn gió lạnh lẽo chứ.
Nghĩ đến kết cục sau kỳ thi tháng, đám người Cường Vũ chắc chắn sẽ phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tống Dương và mấy tên đàn em bị đánh nhẹ hơn, không gãy xương mà chỉ bị thương ngoài da, vậy nên chỉ nghỉ ngơi một tuần đã xuất viện. Sau khi chịu thiệt thòi, bọn họ định tránh né Vân Tang, ngoan ngoãn cụp đuôi làm người.
Nhưng học chung trong một lớp, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, làm sao tránh mãi được. Vào một giờ ra chơi đông đúc nào đó, hai bên đυ.ng phải nhau.
Giày của một tên đàn em vừa bị người khác giẫm phải, Tống Dương lập tức định nổi giận, dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, từ trước đến nay nhóm nhỏ của bọn họ vẫn luôn hoành hành ngang dọc trong khuôn viên trường, kết quả vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Vân Tang không cảm xúc đang nhìn thẳng hắn ta.
Toàn thân hắn ta run lên, giống như gặp phải khắc tinh, suýt nữa mềm nhũn ngã xuống đất. Không chỉ cả người nổi hết da gà, mà gặp người này, miệng vết thương trên người vốn đã khép lại hình như cũng bắt đầu đau nhức.
Tống Dương cố nén cơn đau nhức khắp người, loạng choạng bước tới, cười nịnh nọt chào hỏi: "Vân Tang, anh Tang, chào anh."
Cách gọi này khiến Vân Tang đánh giá đối phương cao hơn một chút, không ngờ đối phương co được duỗi được. Nghĩ đến đây, hắn đưa tay ra, dưới đôi mắt trợn tròn của Tống Dương, đặt lêи đỉиɦ đầu đối phương.
Tống Dương và đàn em còn tưởng mình sắp bị đánh, kết quả Vân Tang chỉ vỗ đầu bọn họ, rồi vỗ vai bọn họ nói: "Ngoan một chút, để tôi thấy các cậu gây chuyện nữa, tôi thấy các cậu một lần thì..."