Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 25

Những gì Vân Tang nói Phó Mỹ Hà đều tin, dù sao cuộc sống của học sinh cấp ba chẳng phải đều là lên lớp, ăn cơm, làm bài tập sao, một ngày bình yên cứ dễ dàng trôi qua như vậy.

Giang Yến Hoài lại đột nhiên nói: "Hừ, ngày đầu tiên cậu ta đã gây chuyện, ai dám kết bạn với cậu ta?" Giọng điệu hắn ta có vẻ ghét bỏ, nhưng Giang Thính vô cùng hiểu tính nết của hắn ta, cùng là chán ghét nhưng lại nghe ra được một chút cảm xúc khác biệt.

Những gì Vân Tang nói Phó Mỹ Hà đều tin, dù sao cuộc sống của học sinh cấp ba chẳng phải đều là lên lớp, ăn cơm, làm bài tập sao, một ngày bình yên cứ dễ dàng trôi qua như vậy.

Giang Yến Hoài lại đột nhiên nói: "Hừ, ngày đầu tiên cậu ta đã gây chuyện, ai dám kết bạn với cậu ta?" Giọng điệu hắn ta có vẻ ghét bỏ, nhưng Giang Thính vô cùng hiểu tính nết của hắn ta, cùng là chán ghét nhưng lại nghe ra được một chút cảm xúc khác biệt.

"Tôi không gây chuyện." Rõ ràng là chuyện tự tìm đến hắn, Vân Tang nhìn Giang Yến Hoài, rất nghiêm túc phản bác. Giọng điệu của hai người đều không quá thân thiện, như hai cây kim chĩa mũi vào nhau, không khí hiện trường căng thẳng tràn ngập mùi thuốc súng, trong lúc nhất thời Phó Mỹ Hà không biết nên tin ai.

Dù sao mức độ đáng tin của Vân Tang cũng cao hơn đứa lớn cà lơ phất phơ, trong lòng bà nghiêng về Vân Tang, thằng bé nói không gây chuyện thì chắc chắn là không gây chuyện, hơn nữa nhận thức của bà có hạn, một học sinh cấp ba có thể làm ra chuyện gì chứ.

Nhưng bà nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên tâm, dạy dỗ nói: "Không có bạn bè thì không có bạn bè vậy, con chỉ mới nhập học ngày đầu tiên, chúng ta giữ thái độ chân thành, nhất định có thể kết bạn với mọi người."

"Nhưng mà, nếu có người ép con làm những chuyện con không muốn làm, nên từ chối vẫn phải từ chối!" Trong cảm nhận của Phó Mỹ Hà, những người có tính cách như thằng bé sẽ không giỏi giao tiếp, còn không hay cười, nhất định sẽ chịu thiệt thòi trong các mối quan hệ xã hội, nhịn không được lại dặn dò thêm vài câu.

Ai dám ép buộc tên ma quỷ dám bổ đôi bàn học này chứ, Giang Yến Hoài và Giang Thính nghe xong đều cạn lời.

Sau đó, Giang Thính nhận ra một vấn đề, Vân Tang bình an vô sự, chẳng phải chứng tỏ ——

Đúng lúc cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy ghi chú của người gọi, cậu ta chột dạ né tránh ánh mắt của mọi người, đi ra một góc ban công nghe điện thoại.

"Anh Thính, anh Cường ra mặt vì anh, bây giờ đang nằm ở bệnh viện, chân cũng bị Vân Tang đánh gãy rồi, có phải anh nên đến chăm sóc anh ấy không?" Tên đàn em cầm điện thoại, gọi cho Giang Thính, trong giọng nói có chút oán trách: "Còn nữa, anh xem tiền thuốc men..."

"Viện phí, tôi sẽ trả. Người, tôi cũng sẽ đến chăm sóc." Đối phương đã nói thẳng a như vậy, Giang Thính không thể nào lảng tránh, sắc mặt cậu ta cứng đờ, miệng gằn từng chữ một, nhưng lời nói của cậu ta, đặt trong hoàn cảnh mười mấy người cùng lúc nhập viện, lại trở nên yếu ớt mệt mỏi đến lạ thường.