Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 24

Vì người quá đông, ai cũng muốn chạy, ngược lại chen chúc cùng một chỗ, tạo thành thảm kịch giẫm đạp. Nhà vệ sinh chật hẹp như vậy, bọn họ hoàn toàn không có đường nào chạy trốn.

Mà lúc này, Vân Tang hơi nheo mắt lại, từng bước ép sát, trên mặt còn lộ ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc: "Các cậu muốn chạy?"

Giọng hắn lúc này nghe vô cùng trầm thấp, giống như đến từ vực thẳm địa ngục: "Các cậu dám chặn đường tôi trong nhà vệ sinh, vậy thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, tôi không chỉ biết bổ đôi bàn học, tôi còn biết..."

"Vân Tang, có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ ——"

"Bọn tôi bị Cường Vũ gọi đến, không thù không oán với cậu, bọn tôi hoàn toàn cũng không nghĩ đến việc chặn đường cậu, cậu tha cho bọn tôi đi!" Có mấy tên sợ đến mức ngây người, vội vàng quỳ xuống đất xin tha, tên tóc vàng ngồi gần cửa nhất chỉ còn hai lần nữa là có thể cạy được ổ khóa cũ kỹ của cánh cửa.

Trên mặt cậu ta vừa mới hiện lên biểu cảm được cứu rồi, giây tiếp theo, cổ áo sau gáy cậu ta đã bị một lực mạnh kéo ra, cả người cũng bay ra ngoài, đập vào bồn rửa mặt.

Gương soi bị đâm vào vỡ tan, phát ra tiếng loảng xoảng, mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi đầy đất.

"Muốn chạy?" Vân Tang ấn cậu ta vào bồn rửa mặt, cả đầu đều ướt sũng, tên tóc vàng gần như không thể phản kháng, chỉ có thể bị động sặc nước, suýt chút nữa đã trợn trắng mắt.

"Vừa rồi các cậu còn muốn hắt nước vào tôi đúng không?" Vân Tang nói, ngũ quan của hắn rất nhạy bén, sẽ không bỏ qua những lời lẽ thô tục ô uế của đám người này, bây giờ hắn cũng chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi.

"Bọn tôi không có ——" Bọn họ muốn phủ nhận, nhưng lại bị Vân Tang lần lượt bẻ gãy chân, sau đó ấn vào bồn rửa mặt.

Nửa tiếng sau, thời khắc săn mồi thuộc về Vân Tang mới chính thức hạ màn.

Đợi đến khi Vân Tang ra khỏi cổng trường, tài xế đã chờ đến mức hoa cũng tàn, kiến tha thức ăn trên mặt đất, ông ấy cũng đã đếm được hai lượt. Ông ấy cho là Vân Tang vừa mới chép bài tập xong, hối hận tại sao buổi sáng mình không lưu số điện thoại của cậu chủ.

Đưa Vân Tang về nhà họ Giang, đèn đường đã lên, Phó Mỹ Hà cũng đang lo lắng, con trai út chép bài tập lâu như vậy, hẳn là bài tập này khó lắm.

Rõ ràng bọn họ đều tin lý do thoái thác của Giang Thính.

Bữa tối của nhà họ Giang vẫn chưa bắt đầu, tất cả đều đang đợi một mình Vân Tang, dù sao bà chủ không nói lên dĩa, quản gia cũng không dám bê thức ăn lên bàn. Theo thói quen hàng ngày, vừa thấy mẹ chờ đồ nhà quê kia, đại thiếu gia Giang Yến Hoài đã lật bàn từ lâu, giận dỗi nói không ăn nữa, nhưng lần này lại ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Hắn ta không lên tiếng, Giang Thính cũng không tiện mở lời, vậy nên cũng tao nhã ngồi trên sô pha.

Vân Tang vừa bước vào cửa, hắn thay giày, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khách, Giang Yến Hoài thờ ơ buông điện thoại xuống, mọi người cũng chú ý đến vết nước loang lổ trên áo sơ mi của đối phương, vai và tay áo cũng bị ướt.

Phát hiện mọi chuyện không như ý mình muốn, trên mặt Giang Thính lặng lẽ hiện lên vẻ thất vọng.

"Sao bây giờ con mới về?" Phó Mỹ Hà oán giận một câu, sau đó lại trở về dáng vẻ dịu dàng ôn hòa: "Sao quần áo con lại ướt vậy, gió ngoài trời lớn như thế, sao không thay quần áo rồi hẵng về, lỡ bị cảm thì sao?"

Vân Tang: "Không sao, vô tình bị ướt thôi."

Khi hắn dạy dỗ mấy tên đó, đối phương phản kháng kịch liệt, mà hắn vì muốn trấn áp, động tác hơi mạnh, không cẩn thận làm ướt quần áo của mình.

Vì con trai vốn kiệm lời ít nói, mà cuộc sống ở thành phố dù sao cũng khác với nông thôn, Phó Mỹ Hà theo thói quen hỏi thêm mấy câu: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, cảm thấy thế nào, có thích nghi được không, đi học có nghe hiểu không, thầy cô và bạn bè thế nào? Có kết bạn được với ai không?"

"Cũng tạm, có thể thích nghi được, nghe hiểu bài, đều ổn..." Vân Tang vừa trả lời, vừa thay quần áo, để lộ l*иg ngực rắn chắc ướŧ áŧ.