Tống Dương thừa nhận Giang Thính lớn lên tinh xảo xinh đẹp, nhưng hắn ta không phải kẻ si mê Giang Thính, hắn ta bị Cường Vũ gọi đến để trợ uy, chỉ có điều mười mấy người đánh một người, chẳng lẽ chuyện này truyền ra hay ho lắm sao? Cho nên hắn ta lười tham gia, chỉ canh chừng ở cửa. Theo hắn ta thấy, một mình Vân Tang đối phó với mười mấy người, không bị đánh chết đã là may phước rồi, sao có thể đột phá phòng tuyến này.
Hắn ta nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị khóa trái.
Cánh cửa duy nhất để đối phương có thể trốn thoát đã bị khóa, đây lại là tầng ba, nhảy cửa sổ nhẹ thì gãy xương, nặng thì liệt nửa người, Cường Vũ lại hung hăng ngang ngược như vậy, đêm nay đối phương thế nào cũng khó thoát.
Xem ra đại cục đã định, Tống Dương lắc đầu, quyết định hút thêm một điếu nữa.
Điếu thứ hai vừa mới châm lên, chưa được mấy phút, cánh cửa bị khóa trái "cạch" một tiếng bị người khác mở ra, một thiếu niên tóc đen mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt thản nhiên bước ra từ bên trong.
Đôi mắt đen láy của đối phương chậm rãi chuyển động, như một con rối biết đi.
Lúc này trời đã tối, hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có đèn ở cửa nhà vệ sinh sáng lên, khi người đó bước ra, ánh đèn bỗng nhiên nhấp nháy mấy cái.
Thiếu niên mặc áo trắng tinh khôi trước mắt, như thể là sinh vật hắc ám bò ra từ lòng đất, con ngươi của đối phương từ từ di chuyển lên mặt Tống Dương, cứ như vậy nhìn chằm chằm, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.
Trong khoảnh khắc đó, điếu thuốc của Tống Dương trực tiếp tuột khỏi đầu ngón tay, cảm giác kinh hãi đó dùng từ rợn tóc gáy để hình dung cũng không quá, tim cứ thế đập thình thịch, toàn bộ lông tơ sau lưng đều dựng đứng.
—— Cái, cái này sao có thể chứ?
…
Tống Dương tưởng rằng cửa nhà vệ sinh là do đám người Cường Vũ khóa trái, điều này là hoàn toàn sai lầm. Để tránh con mồi nào đó nhân cơ hội mở cửa bỏ chạy, Vân Tang đã chu đáo khóa trái cửa lại. Nhà vệ sinh của trường Nam Thành cách âm rất tốt, thuận tiện cho hắn triển khai hành động.
Ở thôn nhỏ trên núi*, hắn đã dùng một cây đòn gánh hạ gục hai người trưởng thành to con vạm vỡ, đủ để chứng minh vũ khí vừa tay quan trọng thế nào.
*Các chương trước của bạn editor trước để là ‘tiểu sơn thôn’.
Trong nhà vệ sinh trường trung học Nam Thành, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn thuận tay cầm một cây lau nhà, mở cửa buồng vệ sinh. Khi cây lau nhà bốc mùi hôi thối đó chĩa vào mặt, ngay cả Cường Vũ đang phẫn nộ đến mức muốn chặt Vân Tang thành tám khúc cũng nhịn không được che mũi, loạng choạng lùi lại mấy bước. Mấy tên đàn em cũng theo bản năng né xa ra, trong lòng oán trách tại sao đại ca lại chọn nhà vệ sinh làm nơi giao chiến.
Không ngờ đã đánh nhau còn phải đối mặt với thứ đó!
Bọn họ đến đây hùng hổ ỷ vào nhân số, nhưng trước cây lau nhà tại đây và sự uy hϊếp của thiếu niên trước mặt, tất cả đã thất bại thảm hại ngay từ đầu: "Vân, Vân Tang, mày định làm gì, bọn tao ở đây có mười mấy người, mày hoàn toàn không đánh lại bọn tao, chi bằng trực tiếp cầu xin tha thứ đi..." Giọng nói thiếu tự tin đã bộc lộ rõ ràng nỗi sợ của bọn họ.
Đáp lại bọn họ là cây gậy hung hãn của Vân Tang.
Trong lúc bọn họ còn đang do dự, Vân Tang đã vung gậy đánh vào đùi đám người Cường Vũ, sau khi Cường Vũ thảm thiết tru lên, những người còn lại cũng lần lượt ngã quỵ xuống đất, hầu như là đánh vào đâu, chỗ đó lập tức vang lên tiếng xương gãy, tiếng gào thê thảm vang lên bên tai không ngớt. Có người ngay cả giơ nắm đấm lên phản kháng cũng không kịp, đã bị Vân Tang hất văng, cả người đập vào bồn cầu.
Cường Vũ từng nói tên này biết đánh nhau, nhưng không nói là đánh nhau giỏi như vậy. Những người còn lại nhìn mà trợn mắt há mồm, lúc Vân Tang đi về phía bọn họ, bọn họ đã nhìn rõ dáng vẻ thê thảm của đồng bọn, không ai thèm quan tâm đến dáng vẻ ngu ngốc của mình nữa, "A a a a a ——" Nỗi sợ hãi tột độ khiến phản ứng đầu tiên của bọn họ là mở cửa chạy trốn.
Nhưng cửa đã bị Vân Tang khóa từ trước, mấy phút trước, người đông là ưu thế lớn nhất của bọn họ, bây giờ lại trở thành nhược điểm lớn nhất.