Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 22

Hình như cậu ta đã phát hiện ra bí mật động trời của bạn cùng bàn mới rồi.

Bốn môn học cũng không thể chép xong trong chốc lát, vì nhu cầu của khách hàng, vậy nên chuông tan học đã reo hồi lâu, các bạn học cũng đã lần lượt xách cặp chạy lấy người, nhưng Vân Tang vẫn nán lại trong lớp học một lúc.

Hắn đi vệ sinh, vừa chọn một buồng để đi vào, tai đã nhạy bén nghe thấy một loạt tiếng bước chân dày đặc nặng nề ngoài cửa, hình như có mấy người, ngoài ra còn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến: "Mày chắc chắn nó đã vào trong chưa?"

"Em tận mắt thấy mà! Nhưng anh Cường, cậu ta khỏe như vậy, anh chắc chắn vẫn muốn ra tay sao?"

"Đồ nhát gan, mày sợ cái gì? Nó có giỏi đánh nhau đến mấy cũng chỉ có một mình, chỉ có hai tay, chúng ta mười lăm mười sáu người, mười lăm mười sáu người đánh một người, chẳng lẽ còn đánh không lại sao!?"

"Vốn dĩ tao đã không muốn động thủ, có trách thì trách nó quá kiêu ngạo." Giọng điệu Cường Vũ lạnh lẽo, cho dù đã xịt thuốc rất nhiều lần, nhưng mặt hắn ta vẫn sưng một cục, làm hắn ta bị người ta cười nhạo sau lưng cả ngày nay, hắn ta nhất định phải trả lại món nợ này cho Vân Tang!

...

Người qua lại trước cổng trường Nam Thành toàn là học sinh mặc đồng phục, hai tay Giang Yến Hoài đút túi quần, dựa người vào xe của mình, thấy Giang Thính một mình đi ra, hắn ta nhướng mắt: "Tên kia đâu?"

Bao gồm cả tài xế, đều biết "tên kia" này ám chỉ ai.

Tim Giang Thính đập thình thịch, cậu ta chậm rãi nói: "Bài kiểm tra phải nộp còn chưa viết xong, Vân Tang vẫn ở lại lớp chép bài, có thể còn rất lâu nữa."

Giang Thính đã chọn nhắm mắt nói dối, thật ra cậu ta cũng có thể đoán được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, trước khi đi, cậu ta không hề bỏ lỡ ánh mắt ác độc trong mắt Cường Vũ.

Giang Thính âm thầm thở dài, cậu ta cho rằng, buổi sáng lúc giẫm lên người, thậm chí là tôn nghiêm của Cường Vũ dưới chân, Vân Tang đã nên lường trước được sẽ có ngày hôm nay, nắm đấm không thể giải quyết vấn đề, hy vọng Cường Vũ có thể dạy cho Vân Tang hiểu đạo lý dùng bạo lực để chống lại bạo lực là sai lầm.

Bên kia, mọi chuyện bắt đầu đúng như dự đoán của Giang Thính, nhưng diễn biến lại không hẳn là như vậy.

Nhà vệ sinh trường Nam Thành đương nhiên rất sạch sẽ, ngày nào cũng có nhân viên vệ sinh dọn dẹp, trong nhà vệ sinh nam không chỉ có một mình Vân Tang, mà còn có một nam sinh đeo kính của lớp khoa học tự nhiên, thấy một đám học sinh cá biệt trong trường đi vào, tiếng bước chân chạy rầm rập và tiếng quát mắng ngang ngược hống hách át đi mọi thứ vang lên khắp nơi, cậu ta sợ đến mức ngây ra như phỗng.

Theo bản năng trốn vào buồng vệ sinh.

Nhưng rất nhanh, cửa buồng vệ sinh đã bị người ta gõ, lực gõ cửa rất mạnh, dường như mang theo mối thù sâu nặng, gần như muốn đập nát cả cánh cửa, "Đại ca, bên trong có người, trốn ở trong không chịu ra!"

"Không ra thì hắt nước vào, Tống Dương, mày đi canh chừng ở cửa, những đứa còn lại đi lấy xô nước."

Nghe thấy vậy, nam sinh sắp sửa trở thành gà rơi vào nồi canh nào còn dám ở lại, cậu ta nơm nớp lo sợ mở cửa, rất nhanh đã bị đám học sinh cá biệt kia kéo ra ngoài. Nhìn rõ mặt cậu ta, giọng điệu của Cường Vũ vô cùng thất vọng: "Mẹ nó, không ngờ lại là một tên bốn mắt, lãng phí thời gian của bố mày, cút ra ngoài cho tao."

Cậu ta bị đẩy một cái, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, nhưng cậu ta không dám nán lại, vội vàng chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng lại phát hiện không ngờ ngoài cửa còn có hai người đang châm điếu thuốc ngậm trên môi, vẻ mặt cười nói vui vẻ.

Làn khói mỏng manh bay ra, phiêu tán trong không khí.

Thấy cậu ta đi ra, đối phương nheo mắt lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu ta, không ngờ lại là Tống Dương có địa vị chỉ sau Cường Vũ, là tên đánh nhau giỏi nhất ở trường trung học Nam Thành.

Rốt cuộc bên trong là thần thánh phương nào, vậy mà lại khiến đám đại ca này đến hết đây, có khi nào lát nữa sẽ xảy ra án mạng kinh hoàng gì không. Nam sinh run sợ trong lòng, dưới ánh mắt chăm chăm của Tống Dương, cậu ta sợ hãi rụt cổ, né tránh chạy xa.

Mãi cho đến khi đi được một hồi lâu, đầu óc cậu ta vẫn còn choáng váng, bước chân lảo đảo, do dự không biết có nên gọi bảo vệ hay không, nhưng lại lo lắng vì hành động gọi người của mình, sau này sẽ bị đám người này điên cuồng trả thù.

Không biết rằng thấy bóng lưng cậu ta, Tống Dương hừ lạnh một tiếng, dập tắt tàn thuốc, hững hờ nhận xét: "Đồ nhát gan."