Tưởng Đông Kỳ: "??? Cùng là bạn học, vậy mà cậu còn lấy tiền sao? Lại còn lấy đắt như vậy, cậu bị tiền che mắt rồi à?" Mẹ nó, câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống, thứ mà cậu ta chỉ cần một nét bút là chép xong, vậy mà dám định giá 5 hào, có hợp lý không?
Hơn nữa cậu ta thấy trên bàn Vân Tang dùng hộp bút hiệu Deli, còn có cả bút máy bạch kim, không ngờ người dùng đồ dùng học tập cao cấp như vậy lại tính toán với cậu ta mấy đồng tiền này, Tưởng Đông Kỳ không dám tin, cậu ta nhịn không được vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng bốp bốp lớn: "Cậu rõ ràng cho tôi, cậu ngồi cạnh người đứng bét lớp, tôi chép bài của người đứng áp chót lớp như cậu, đã là nể mặt cậu rồi đấy!"
Những người học giỏi cũng sẽ không ngồi cùng với cậu ta, người này cả ngày chỉ ngủ từ sáng đến tối, hoàn toàn không nhớ được mặt và tên các bạn học trong lớp.
Vân Tang cũng lười giải thích bản thân là học sinh chuyển trường, tự mình đưa bài tập cho lớp trưởng, sự uy hϊếp im lặng này khiến sắc mặt Tưởng Đông Kỳ thay đổi.
Vốn dĩ sau cú vỗ bàn này, mọi người đều cho rằng Tưởng Đông Kỳ sẽ nổi giận, nếu cậu ta động thủ rất có thể sẽ bị Vân Tang dạy dỗ, nhưng dường như sự uy hϊếp của Vân Tang đã có tác dụng, chuyện chép bài tập đang cấp bách, không ngờ Tưởng Đông Kỳ lại khuất phục khá nhanh: "Rẻ hơn chút đi!"
Vân Tang: "Không mặc cả, nhưng với tư cách là khách hàng đầu tiên và rất có thể là duy nhất của tôi, tôi có thể cung cấp cho cậu gói theo tuần, theo tháng, những gói này được giảm giá 20%."
Tưởng Đông Kỳ vừa lẩm bẩm vừa lấy điện thoại ra.
"Alipay nhận được XXX tệ ——" Âm thanh dễ nghe vang vọng khắp lớp, sắc mặt tất cả những học sinh giỏi đều thay đổi, bọn họ không ngờ tên công tử bột ngốc nghếch nhiều tiền này lại thật sự đồng ý trả tiền cho Vân Tang vì để chép bài tập.
Vân Tang đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, nghe nói trước khi đến Nam Thành còn nghỉ học một năm, mọi người chỉ cần dùng ngón chân cũng biết thành tích học tập của hắn thế nào, Tưởng Đông Kỳ chép bài của hắn còn không bằng chép bài của bọn họ! Bọn họ đồng ý giảm giá một nửa cho đối phương!
Nhưng dù sao người nọ cũng là Vân Tang, buổi sáng còn bổ đôi một cái bàn để tế trời, bọn họ có ghen tị cũng không dám cướp chuyện làm ăn của đối phương.
Đây là khoản tiền đầu tiên hắn kiếm được, bù đắp phần nào số tiền phạt, Vân Tang thản nhiên cất điện thoại, đẩy bài tập qua. Tưởng Đông Kỳ lập tức nhận lấy, nhanh chóng chép sang.
Tại sao lại trả tiền?
Tưởng Đông Kỳ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, Vân Tang có thể ngồi cùng với cậu ta, tám phần mười là đứng thứ hai từ dưới lên, cậu ta lại là người đứng bét lớp, hai người thật sự có khả năng sẽ ngồi cùng nhau lâu dài, quấn quýt lấy nhau đến hết học kỳ, vậy thì chọn gói theo tuần hoặc theo tháng quả thật rất có lợi, cậu ta muốn chép bài tập cũng không cần phải đi xin xỏ khắp nơi, nịnh nọt những tên học sinh giỏi đó nữa, xem như cậu ta cũng có được một sự đảm bảo lâu dài.
Cậu ta qua loa chép bài tập, hoàn toàn không biết Vân Tang làm đúng hay sai, nhưng cậu ta đã đặt Vân Tang ở vị trí thứ hai từ dưới lên, cho rằng thành tích của đối phương cũng ngang ngửa với mình, vậy nên khi chép bài tập cũng không sửa đổi gì nhiều, cứ thế vô cùng yên tâm chép.
Kết quả ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm lão Vương gọi cậu ta đến, đầy ẩn ý chỉ vào bài kiểm tra của cậu ta, nói: "Nói đi, đáp án tham khảo của thầy bị lộ ra ngoài thế nào?"
Tưởng Đông Kỳ: "???"