Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 20

Thấy trên mặt hắn ta ngập tràn vẻ chấn động và kinh ngạc, anh em tốt gật đầu nói: "Đúng vậy, có ảnh có bằng chứng, mày tự xem đi, cả lớp bọn họ đều có thể làm chứng. Chiếc bàn đó giống hệt chiếc bàn trước mặt chúng ta, một cái đập bàn đã bẻ đôi, thằng nhóc này đúng là hung khí di động của nhân gian mà."

"Mày nói thật cho tao biết đi, hai người bọn mày thật sự đi đến Cao Nguyên đón người về, chứ không phải là Thiếu Lâm Tự đúng không?"

Giang Yến Hoài nhìn bức ảnh, mày nhíu thật chặt, hắn ta nhìn bức ảnh hồi lâu không nói gì, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

"Em trai mày mạnh lắm đúng không?" Anh em tốt hỏi, cho dù Giang Yến Hoài không vui, bọn họ cũng không dám gọi "đồ nhà quê", "đồ nhà quê" nữa, lỡ như tin tức truyền ra ngoài, đầu bọn họ có khi còn chẳng cứng bằng cái bàn.

"Cũng bình thường thôi." Anh em tốt nghe thấy câu trả lời sao cũng được của Giang Yến Hoài, vừa định trợn mắt tỏ vẻ cạn lời, lại đột nhiên cảm thấy lần này nhắc đến Vân Tang, cảm giác ghét bỏ trong giọng nói của đối phương đã giảm đi vài phần.



Bạn cùng bàn Vân Tang tên là Tưởng Đông Kỳ, khi sự việc xảy ra, cậu ta đang đeo tai nghe nghe nhạc ngủ say sưa một bên, tiếng động lớn và tiếng la hét vang trời hết tiếng này đến tiếng khác trong lớp học cũng không đánh thức cậu ta. Qua tai nghe, dường như cậu ta cũng phát hiện ra xung quanh có chút ồn ào, vì thế bèn duỗi tay ra, kéo áo khoác đồng phục đang trùm trên đầu xuống, đổi tư thế khác tiếp tục ngủ.

Hoàn toàn không phát hiện ra chuyện bàn của Cường Vũ bị người ta bổ đôi.

Giữa chừng cậu ta tỉnh dậy một lần, có hơi ngạc nhiên khi thấy bản thân có bạn cùng bàn, nhưng tiếng giảng bài của giáo viên dài dòng lê thê, giống như bài hát ru ngủ, cậu ta cố gắng mở to mắt, nhưng rất nhanh lại ngủ thϊếp đi.

Mãi đến khi sắp tan học, cậu ta mới bị lớp trưởng tức giận đẩy tỉnh: "Tưởng Đông Kỳ, cậu tỉnh lại cho tôi, bài tập các môn phải nộp lúc tan học cậu đã làm xong chưa?"

"Bài tập gì cơ, tôi vẫn chưa nhận mà." Tưởng Đông Kỳ dụi mắt, dưới ánh mắt nhìn sang của các bạn học xung quanh, lười biếng ngáp một cái.

"Chẳng phải đang ở dưới tay cậu sao?"

"Từ lúc nào vậy, sao tôi lại không biết!" Tưởng Đông Kỳ nâng tay lên, phát hiện dưới tay mình đúng là có mấy tờ bài tập, thảo nào lần này cậu ta lại ngủ ngon như vậy, hóa ra là đi vào giấc ngủ trong mùi thơm của mực in bài kiểm tra.

Lớp trưởng không muốn để ý đến vị thần ngủ này lắm: "Hóa ra ngay cả một chữ cậu cũng chưa viết, vậy tôi mặc định là cậu không nộp bài, ngày mai cậu tự đi giải thích với thầy Vương đi."

Lớp trưởng định quay lưng chạy lấy người, nhưng tay áo lại bị người ta kéo lại một cách nham nhở: "Đừng mà, đợi tôi với! Tôi chép nhanh lắm!"

Cậu ta vừa dứt lời, ánh mắt người đối diện lập tức sắc bén như dao, lớp trưởng ra sức bảo vệ xấp bài tập đã thu trong tay mình, không muốn để chúng bị tên lười biếng không chịu học hành này nhúng chàm.

Ánh mắt Tưởng Đông Kỳ quét một vòng quanh lớp, những người khác đều né tránh ánh mắt của cậu ta.

Cậu ta đành phải mang theo mái tóc rối bù vì ngủ, hai mắt nhìn sang Vân Tang đang nộp bài kiểm tra, đá vào ghế của đối phương một cái: "Bạn học, cho tôi chép bài tập của cậu với?"

Tiếng đá vào ghế hơi lớn, thu hút ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp, Tưởng Đông Kỳ không để ý, cú đá kia khiến các học sinh trong lớp đều vô thức thở nhẹ đi, cứ như vậy im lặng nhìn cậu ta tự tìm đường chết.

Ánh mắt Vân Tang lạnh nhạt, hắn cũng không muốn bài tập mà bản thân vất vả làm ra, bị một tên không hề quen biết, nói dăm ba câu đã lấy đi chép, nhưng linh hồn của hắn có chiết khấu, có thể bị mua chuộc.

Hắn nói: "Chép cũng được, trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống năm hào một câu, mấy bài lớn thì hai tệ một bài, còn trọn gói một môn giá mười lăm tệ."