Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 19

Cậu ta đã từng nghe nữ cảnh sát nói, Vân Tang dùng một cây đòn gánh và một chiếc đũa để chế phục đám bắt cóc hung ác cùng cực, nhưng cậu ta vẫn luôn cho rằng đó là cách nói khoa trương, còn châm chọc cười nhạo, để nâng cao hình tượng sáng chói của Vân Tang, không ngờ những người này lại dùng từ ngữ thiếu chính xác như vậy, cứ như đang quay phim, kết quả không ngờ, chuyện đó có thể là sự thật!

Cậu ta đầu thai không tốt, nhưng cậu ta sống đến mười sáu tuổi, đã gặp qua không ít đủ loại người, tất cả đều để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho cậu ta, nhưng những người đó lại không khiến cậu ta chấn động như Vân Tang lúc này.

Cậu ta cắn môi theo bản năng, mới phát hiện ra bản thân không giỏi đối phó với kiểu người bạo lực này!

Vân Tang không thèm để ý đến cậu ta, sau khi dẹp yên một tên cứng đầu, chỉ trong một tiết học ngắn ngủi, hắn vừa đến đã một trận thành danh, vô số nhóm chat hàng trăm người ở Nam Thành đều spam dấu chấm than: "!!!"

Hắn vốn có thể tiếp tục hoành hành ngang ngược như vậy, nhưng vẫn có người có thể trị được hắn.

Đột nhiên một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bước tới, tay đeo băng tay đỏ, trong tiếng hút khí của mọi người, ánh mắt đối phương bình tĩnh, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến thấu xương: "Bạn học Vân, có người tố cáo tiết trước cậu cố ý phá hoại tài sản công cộng của nhà trường, nhân chứng vật chứng đều có đủ, mời cậu nộp phạt năm trăm tệ."

Vân Tang sững sờ, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.

Tên nhà quê của nhà họ Giang này, ngay cả học sinh cá biệt cũng dám đánh, một ủy viên kỷ luật có chút lai lịch thì có là gì, đám người vây xem chuẩn bị xem kịch vui, đúng lúc bọn họ cho rằng tên nhà quê này sắp làm loạn, đối phương lại ngoan ngoãn lấy ví ra, trông có vẻ rất hợp tác, giống hệt một học sinh ngoan, mọi người trợn mắt há mồm.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong giờ giải lao.

Vân Tang nộp phạt xong, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, vật giá ở thành phố vượt quá dự đoán của hắn, không ngờ một cái bàn lại có giá 500 tệ, còn chưa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vậy mà lỗ mất năm tệ rồi.

...

Đợi đến khi Vân Tang nộp phạt xong trở về, Cường Vũ đang ngồi ở góc lớp, ánh mắt oán hận, đám đàn em đang lấy thuốc xoa bóp bôi lên mặt cho hắn ta, Cường Vũ liên tục phát ra tiếng hút khí đau đớn, nhìn dáng vẻ thê thảm của hắn ta, lại nhìn chiếc bàn mới vừa bị kéo ra ngoài, không ai trong lớp dám không coi Vân Tang ra gì nữa.

Toàn bộ khối lớp mười một cũng xôn xao cả lên.

Sau khi có người đăng ảnh chiếc bàn bị hỏng lên mạng, các nhóm chat của trường Trung học số một Nam Thành càng nổ tung hơn, tin nhắn cứ vài phút là lại tăng lên hàng trăm tin, không chỉ spam dấu chấm than, mà còn có đủ loại meme kinh ngạc hoảng sợ như "Tôi sợ đến mức đánh rơi cả hạt dưa".

Một bóng dáng cao lớn trèo tường vào trường, người đến mặc đồng phục Nam Thành, chỉ là biểu tượng trên cổ áo có hơi khác một chút, là hai vạch, bộ đồng phục rộng thùng thình thể hiện cá tính độc đáo của đối phương, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt nhìn lại.

Người này chính là Giang Yến Hoài.

Hắn ta trốn học về, đối diện với ánh mắt cực kỳ phức tạp của người anh em tốt, chậm nửa nhịp nói: "Sao lại nhìn tao như vậy, chẳng lẽ lão Lôi bắt được tao rồi sao?"

Hắn ta không xem điện thoại, vừa thấy tin nhắn 99+ trong nhóm chat, lập tức không muốn nhấn vào xem, dù sao cũng không liên quan đến hắn ta.

Anh em tốt thấy hắn ta thật sự không biết chuyện gì, cũng không vòng vo nữa: "Cậu em trai vừa mới chuyển đến của mày, đã bổ đôi bàn học trong lớp."

"Tên nhà quê đó không phải em trai tao." Giang Yến Hoài phản bác một câu theo bản năng, sau đó hình như mới nghe rõ, kinh hãi nói: "Bổ đôi bàn học? Vân Tang?" Hắn ta có hai đứa em trai, anh em tốt nói vừa mới chuyển đến, vậy chắc chắn là Vân Tang, hơn nữa tính tình Giang Thính ôn hòa hiền lành, đứa bé này cũng sẽ không làm ra chuyện bổi đôi bàn học như vậy, nhưng nếu là Vân Tang, vậy cũng đủ khiến người ta kinh hãi.