Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 18

Nụ cười của Cường Vũ tắt dần, hai chân đang lười biếng vắt chéo cũng buông xuống: "Bạn học, cậu làm gì vậy, thầy Lý thấy cậu làm ảnh hưởng đến trật tự lớp học, bảo cậu ra hành lang phạt đứng, sao cậu còn chưa chịu đi ra, định chống đối mệnh lệnh của giáo viên sao?"

"Đúng vậy, cậu cũng không xem chuông vào lớp đã reo bao lâu rồi, lớp chúng ta có sáu mươi người, cậu làm mất một phút của mỗi người chúng tôi, như vậy tổng cộng đã làm mất một tiếng đồng hồ của chúng tôi!" Người khác phụ họa theo, đối phương là một tên si mê Giang Thính khác. Mặt mày nhóm học sinh xuất sắc lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn không liên quan đến mình, bọn họ đều là học sinh có xuất thân bình thường, làm gì có vốn liếng để cứng đối cứng với đám con ông cháu cha này.

Giữa những lời chỉ trích, Giang Thính cảm thấy yên tâm, khóe môi cũng lặng lẽ cong lên, cậu ta cảm thấy xấu hổ thay Vân Tang, đồng thời cũng tự đắc về sức hút của mình.

Sau đó giây tiếp theo, nụ cười trên khóe miệng cậu ta cứng đờ ngay tại chỗ ——

Bởi vì dưới sự chứng kiến của bao người, không ngờ Vân Tang lại vỗ một cái thật mạnh lên bàn học của Cường Vũ, sau một tiếng động lớn, chiếc bàn học bằng gỗ lim nứt làm đôi, không ít mảnh gỗ vụn bay loạn xạ.

Cả lớp hét lên.

Cường Vũ cũng hãi hùng, hắn ta cách cái bàn gần nhất, mặt mày bị mảnh gỗ vụn bắn đầy lên. Sách giáo khoa, một vài đồ dùng học tập linh tinh mà hắn ta để trong ngăn kéo cũng bị vạ lây, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vân Tang túm lấy cổ áo, lôi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, Vân Tang vẫn không quên lễ phép cúi người chào thầy giáo vật lý đang sững sờ trên bục giảng: "Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của thầy, thầy cứ tiếp tục lên lớp đi, em ra ngoài phạt đứng."

Chẳng qua là học sinh chuyển trường mới đến như hắn, một mình đứng chịu phạt có hơi cô đơn, nên cần tìm người bầu bạn, hắn lôi Cường Vũ ra ngoài. Cường Vũ to con, lúc đi qua cửa sau còn bị kẹt một chút.

"Ồ, được..." Giáo viên vật lý nói không nên lời, muốn rút lại câu phạt đứng, nhưng Vân Tang đã đi ra ngoài. Ông ấy không dám tin, xoa mắt kính lão, run rẩy bước xuống bục giảng, kiểm tra vết nứt rõ ràng trên mặt bàn, hồi lâu sau, câm nín.

Vốn dĩ ông ấy có chút mù mặt, nhưng từ nay về sau, ông ấy đã nhớ kỹ Vân Tang rồi!

Cường Vũ cao một mét tám mươi lăm, trong đám nam sinh cũng xem như là cao to lực lưỡng, lúc này lại bị Vân Tang lôi ra ngoài như lôi súc vật. Hắn ta không biết, cứ mỗi dịp lễ Tết, người dân trong làng đều lôi heo ra làm thịt như vậy, trong tay chỉ thiếu một con dao gϊếŧ heo sắc bén, nếu không Vân Tang đã có thể thể hiện dáng vẻ của người bắt heo sống động hơn.

Áo sơ mi đồng phục cọ trên đất bị làm cho đen sì, mặt Cường Vũ đỏ bừng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến muốn phát điên, không phải không muốn phản kháng, chỉ là sức lực Vân Tang quá lớn, khiến cơ thể hắn ta hoàn toàn không nghe theo điều khiển.

Một tiết bốn mươi lăm phút, Vân Tang đứng trên hành lang ngắm cảnh, hắn ta bị dẫm dưới đất. Dù gương mặt kia có dính đầy bụi đất, nhưng ở trong trường lại có độ nhận diện cực cao, đón nhận ánh mắt giật mình kinh ngạc của hai lớp học hai bên hành lang, nội tâm Cường Vũ vừa tức giận vừa phẫn nộ, lại tuyệt vọng như sống không bằng chết.

Hắn ta chưa bao giờ gặp phải người nào mang thù như vậy, hắn ta giẫm lên sách giáo khoa của Vân Tang một cái, Vân Tang lập tức giẫm lên hắn ta cả tiết học! Đây không chỉ là giẫm cơ thể hắn ta xuống đất, mà còn là giẫm lên tôn nghiêm, thể diện... của hắn ta dưới lòng bàn chân, quả nhiên là đồ nhà quê đến từ nông thôn, thật sự quá mẹ nó vô văn hoá!

Như thể đã trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.

Vân Tang nhấc chân mình lên, Cường Vũ được giải thoát.

Giang Thính là người đầu tiên xông ra trong đám đông, thấy Cường Vũ bị giẫm dưới đất không dám nhúc nhích, mặt cậu ta bị dọa đến trắng bệch, nội tâm chấn động như sóng triều cuộn trào mãnh liệt.