Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 17

Bọn họ cũng nghĩ rằng, tính cách Vân Tang trầm lặng, vừa nhìn là biết đối phương là quả hồng mềm không thích nói chuyện, về nhà chắc chắn không dám nói ra, càng đừng nói đến chuyện đi mách Phó Mỹ Hà. Cho dù có mách lẻo, bọn họ cũng chỉ chịu chút thiệt thòi, nhưng người khác sẽ nghĩ thế nào đây, tám chín phần mười sẽ cho rằng đứa con trai lưu lạc bên ngoài mới được đón về của nhà họ Giang, quả nhiên là nhỏ nhen vô tích sự, ngay cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải nhờ cha mẹ lên tiếng, dù sao Vân Tang cũng chịu thiệt.

Giang Thính chú ý đến động tĩnh bên này, sốt ruột đứng dậy ngăn cản, cậu ta trừng mắt nói: "Cường Vũ, các cậu đừng quá đáng như vậy!"

Cậu ấm vẫn luôn trồng cây si Giang Thính nhất kéo cậu ta lại, cười nói: "Ấy, không sao cả, chúng tôi chỉ trêu cậu ta một chút, chào hỏi cậu ta một chút thôi, chúng tôi cũng không động tay động chân, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

"Đúng vậy, chúng tôi không động tay động chân đâu!" Thấy mấy người tranh nhau bày tỏ lòng trung thành, thề không động tay động chân, dường như chắc chắn rằng mấy người này sẽ biết chừng mực, Giang Thính cảm thấy yên tâm.

Chuông vào lớp vang lên, Vân Tang theo dòng người trở về lớp học.

Hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn đám người kia đã sớm trở về chỗ ngồi, mặt ngoài giả vờ giả vịt làm này làm kia, nhưng trong lòng lại âm thầm thưởng thức phản ứng của Vân Tang.

Vân Tang vừa về đến nơi đã sững sờ, nhìn chiếc bàn trống trơn, cặp sách và đồ dùng học tập rơi vãi khắp nơi, trên sách giáo khoa mới tinh có một dấu chân thật to, ước chừng cỡ 43, ghế ngồi cũng không cánh mà bay.

Sách vở và đồ dùng học tập nhặt lên vẫn có thể dùng được, nhưng không có ghế, hắn phải học thế nào đây?

Vân Tang đảo mắt quét quanh lớp, Giang Thính không né tránh ánh mắt của hắn, trên mặt để lộ vẻ lo lắng muốn nói lại thôi, còn những người khác thì khẽ nhếch môi, giống như đang xem trò vui, hắn nhạy bén nhận ra, chuyện này hẳn là có liên quan đến Giang Thính.

Vân Tang nhìn chằm chằm Giang Thính, mặt không biểu cảm, trong đôi mắt đen như mực không hề có một chút tức giận, xấu hổ bực bội hay cảm xúc nào khác, nhưng màu sắc lại u ám như thể đang ấp ủ một cơn bão, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Giang Thính cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng ngoài mặt lại tủi thân ấm ức cúi đầu. Cậu ta không biết làm sao Vân Tang có thể tìm thấy cậu ta một cách chính xác như vậy, cũng không phải cậu ta ném đồ của hắn, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cậu ta hết, không phải sao? Nhưng cậu ta lại đang loay hoay tìm cớ, nếu Vân Tang trách mắng cậu ta, ít ra cậu ta cũng có lý do để đi tìm Phó Mỹ Hà và Giang Yến Hoài khóc lóc kể khổ.

Đúng lúc này, giáo viên vật lý tóc loe hoe vài cọng cầm giáo án bước vào, tuy người đã già mắt đã mờ, nhưng Vân Tang đứng bất động ở hàng ghế sau thật sự quá mức nổi bật, thu hút sự chú ý của ông ấy.

Giáo viên vật lý tức giận gõ bàn: "Cậu học sinh này, chuông vào lớp đã reo bao lâu rồi, sao cậu vẫn còn chưa ngồi xuống? Nếu cậu không muốn học tiết của ông thầy già cả này, ông già này cũng chẳng muốn dạy cậu, cậu ra hành lang đứng cho tôi!"

Ông ấy bị mù mặt nhẹ, không thể nhận ra mặt của tất cả học sinh trong lớp, đương nhiên cũng không biết Vân Tang là học sinh mới chuyển đến, nhưng hàng ghế sau vốn là chỗ ngồi phong thủy dành riêng cho các học sinh kém, ông ấy luôn nghiêm khắc cứng rắn với học sinh, không bao giờ cho học sinh kém vẻ mặt hòa nhã, vậy nên việc oang oang mắng Vân Tang đứng lên học làm ảnh hưởng đến trật tự lớp học, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Theo lệnh của giáo viên vật lý, tiếng khúc khích trong lớp cuối cùng cũng không còn che giấu được nữa, ngày đầu tiên đi học đã bị đuổi ra khỏi lớp, đồ nhà quê này đúng là mất mặt quá đi!

Những chuyện như vậy oan có đầu nợ có chủ, đương nhiên Vân Tang sẽ không gây khó dễ với một giáo viên đã ngoài năm mươi vẫn kiên trì đứng trên bục giảng, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

Người cười nhạo hắn rất nhiều, tên cầm đầu Cường Vũ cũng là người cười lớn tiếng không kiêng nể nhất trong đám đông, rất nhanh đã bị Vân Tang tóm được, hắn không cảm xúc bước tới, đứng trước mặt đối phương.

Vân Tang chú ý đến giày của Cường Vũ, hoa văn trên đế giày không khác hoa văn trên sách giáo khoa của hắn là mấy.