Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 28

Tống Dương còn chưa kịp trả lời, đám đàn em đã tranh nhau lên tiếng: "Chúng tôi không có âm mưu quỷ kế gì cả! Chúng tôi dậy từ sáng sớm xếp hàng mua bữa sáng cho anh Tang đấy, trời lạnh thế này, chúng tôi còn sợ bữa sáng bị nguội, suýt chút nữa thì mua cả hộp giữ nhiệt."

"Đúng vậy, chúng tôi rất có lòng thành với Tang ca, cậu đừng nói bậy." Nếu để tên sát thần đó biết được, tưởng rằng bọn họ thật sự có mục đích gì, vậy chẳng phải bọn họ lại bị đánh nữa sao, vẻ mặt đám đàn em đầy hoảng sợ.

Giang Thính càng nghe càng khó chịu, giả vờ hừ lạnh một tiếng: "Hừ, ai tin các cậu có ý tốt."

"Nếu không thì sao, tôi cũng không chọc nổi đối phương." Lúc đầu Tống Dương không nói gì, sau khi nhai xong nửa cái bánh quẩy mới lên tiếng, một ngón tay của Vân Tang cũng có thể bóp chết hắn ta, thực lực đáng sợ như vậy, hắn ta nào dám chọc vào.

"Cái gì mà không chọc nổi chứ, lúc trước Vân Tang chỉ có chút hiểu lầm với các cậu, ra tay cũng hơi mạnh bạo một chút, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, lấy bạo chế bạo cũng không tốt." Giang Thính lúng túng một lát, dùng một câu hiểu lầm để lướt qua hành vi bắt nạt của Cường Vũ, sau đó giọng điệu ôn hòa khuyên Tống Dương từ bỏ: "Vân Tang là người rất khiêm tốn, hành động nịnh nọt của các cậu khoa trương như vậy, chưa chắc cậu ấy đã tha thứ cho các cậu."

"Dù sao cũng không liên quan đến cậu, cậu đừng xen vào chuyện của tôi." Người này xem hắn ta là thằng ngốc Cường Vũ à, mấy câu châm ngòi ly gián kiểu gì mà nghe không ra? Môi mỏng Tống Dương lạnh lùng nhếch lên, trên mặt không để lộ vui buồn, tự mình vo túi đựng bữa sáng đã ăn xong thành một cục, ném vào thùng rác, rồi đi vào lớp.

Cường Vũ vẫn đang nằm viện.

Hắn ta không muốn xen vào mấy chuyện lộn xộn của Giang Thính và đám người si mê kia nữa, dù sao cũng không liên quan đến hắn ta, đã thua Vân Tang rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, suy nghĩ hiện tại của hắn ta rất đơn giản, chỉ muốn chịu đau đớn thể xác ít một chút.

Nhìn bóng lưng không quay đầu lại của Tống Dương, dáng vẻ như muốn phủi sạch quan hệ với cậu ta, Giang Thính cười khổ một tiếng: Chẳng lẽ nắm đấm cứng là muốn làm gì thì làm sao? Khiến bạn học sợ hãi cũng khiến bạn bè xa lánh.

Cậu ta buồn bực trở về lớp, máy móc lấy sách vở trong ngăn kéo ra xem, cả buổi đọc bài sáng, những con chữ vốn nhìn là hiểu, cậu ta lại hoàn toàn không xem vào được.

Cậu ta có hơi không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, trước đây trong trường, Tống Dương có địa vị hiển hách, hay nói đùa, cũng phóng khoáng tùy ý, mấy lần khiến Giang Thính cảm thấy người này không rơi vào lưới của cậu ta, nghe cậu ta sai bảo, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Người phóng khoáng ngang tàng như vậy, làm sao có thể nói ra những lời hèn mọn như "không chọc nổi", rõ ràng là thật sự bị thủ đoạn của Vân Tang uy hϊếp, sinh ra bóng ma tâm lý. Tất cả đều là lỗi của cậu ta, cậu ta đau lòng vì cảnh ngộ Tống Dương khuất phục trước nắm đấm, cảm giác hối hận và tự trách vô hạn nhấn chìm cậu ta.

Tống Dương và đám đàn em, hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ tinh tế và buồn bã của cậu ta, bọn họ chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì Vân Tang không đánh bọn họ nữa.

Bọn họ không muốn vào bệnh viện nữa, cũng không muốn mỗi lần lang thang ở hành lang đều nơm nớp lo sợ, kêu bọn họ tôn Vân Tang lên làm đại ca, bái một ngọn núi cũng chẳng sao, ít nhất cũng bảo toàn tính mạng.

Nhưng Giang Thính vẫn đau lòng thay cho Tống Dương, lúc lên lớp thường xuyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương, vắt óc suy nghĩ muốn giải cứu đối phương, không phải vì ghen tị khi bạn bè bị Vân Tang cướp mất.

Cậu ta quyết tâm, tan học sẽ đi tìm Vân Tang nói chuyện, nói cho hắn biết ép buộc người khác là hành vi không tốt.

Cậu ta còn chưa kịp thực hiện, tiết này, lão Vương chủ nhiệm lớp đã cầm giáo án ngữ văn đi vào, ông ấy đứng trên bục giảng, vừa định giảng bài, đột nhiên ngửi thấy mùi trong lớp, lông mày lập tức nhíu lại: "Mùi mì hành lá nồng nặc như vậy, là ai ăn sáng trong lớp? Tự giác đứng ra, ra hành lang phạt đứng."

Cả lớp im lặng đến mức không thể im lặng hơn, im lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều biết là ai ăn, ánh mắt như có như không, lén lút nhìn về phía cuối lớp.

Vân Tang sững sờ, hắn vừa chuyển đến, không biết không được ăn sáng trong lớp.

Thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm lớp cũng nhìn theo, hắn vừa định nhận lỗi, Tống Dương đã nhanh hơn một bước đứng ra, lớn tiếng nói: "Báo cáo thầy, là em ăn!"