Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 26: Con chuột ở đâu ra

Nếu cứ tiếp tục như này, Phượng Linh Ẩn chắc chắn sẽ rất bất lợi.

Chỉ là cô không thể dễ dàng để Huyết Xà hiện thân.

Chết tiệt, không có nội lực đúng là yếu xỉu mà.

“Gâu gâu… gâu gâu…” Nhìn thấy Phượng Linh Ẩn đã không còn thể lực, Tiểu Bạch lo lắng sủa lên, nhưng nó lại không thể giúp đỡ, cũng không dám vọng động, sợ trở thành gánh nặng của Phượng Linh Ẩn, vậy nên nó chỉ biết lo lắng đi vòng vòng.

Đột nhiên có một cái bóng đỏ đáp từ trên trời xuống.

Phượng Linh Ẩn không kịp phản ứng, nên nói là mọi người không kịp phản ứng, bóng đỏ đó thì xẹt qua trong đám người mặc đồ đen, chỉ trong nháy mắt, lưỡi kiếm đã xé rách yết hầu của những người đó một cách chính xác, nhanh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Sau khi người đó đứng lại thì cô mới nhìn thấy một nam tử mặc áo choàng đỏ, mái tóc dài màu bạc xõa ra đằng sau lưng, chỉ là trên gương mặt đó có một chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa trên, chỉ lộ ra cái miệng, nhưng không nhìn được diện mạo thật của hắn.

Nhưng trên người hắn tản ra sự lạnh giá, bất giác gây áp bức cho người khác!

Phượng Linh Ẩn cảm nhận được nam nhân này rất nguy hiểm, hơn nữa hắn còn nguy hiểm hơn Hạ Vô Thương kia, loại người này tốt nhất đừng lại gần thì hơn.

Có điều người ta tốt xấu gì cũng đã cứu cô, cô nên cảm ơn, vì thế, Phượng Linh Ẩn bước tới, nói: “Cảm ơn đại hiệp ra tay tương cứu.”

Giọng nói thong dong nhưng rất chân thành.

Nam nhân đeo mặt nạ không nói gì, hắn xoay người muốn rời đi.

Phượng Linh Ẩn hơi sững người, người này thật là lạnh lùng, có điều không sao cả, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, trên đường thấy chuyện bất bình mà rút đao tương trợ mà thôi.

Chỉ là vào lúc này, một vật thể màu trắng bay về phía Phượng Linh Ẩn, tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức khiến Phượng Linh Ẩn không phòng bị được. Đợi khi cô phản ứng lại, l*иg ngực đã bị đập trúng, cơn đau ập tới, hô hấp lập tức trở nên khó khăn mà ho vài tiếng.

Khi nhìn thấy một động vật giống như chuột ở trong lòng đang nhìn mình, cả người Phượng Linh Ẩn rung lên, không biết bị dọa hay tức giận, hai mắt cô lập tức trợn to, trong ánh mắt lộ ra tia sắc lạnh.

Con chồn tuyết thấy vậy thì bị dọa giật mình, nhưng chưa đợi nó có phản ứng thì đã thấy một bàn tay lia về phía nó, muốn chạy đã quá muộn.

“Bốp” một tiếng, bàn tay đó rơi vào người của con chồn tuyết, chỉ thấy vật thể màu trắng đó vẽ một đường ở trên không trung.

“Con chuột từ đâu ra, cút.” Phượng Linh Ẩn tưởng là chuột, vậy nên không thèm nghĩ ngợi, một phát trực tiếp đánh bay chồn tuyết, sau khi vang lên một tiếng “bụp”, cơ thể nhỏ bé của chồn tuyết đập mạnh vào cây, sau đó thì ngã mạnh xuống đất.

Có trời mới biết, cô ghét nhất là chuột.

Cùng lúc đó, một ánh mắt nóng rực cũng dừng trên người Phượng Linh Ẩn, ánh mắt đó cực kỳ lạnh giá, khiến Phượng Linh Ẩn không khỏi rùng mình, đồng thời ánh mắt đó cũng rất sốc, hắn rõ ràng không ngờ nữ nhân này lại đánh bay chồn tuyết.

Nam nhân này quá nguy hiểm, khí thế quá lớn.

Có điều, hắn không có hành động gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phượng Linh Ẩn, muốn xem cô làm cái gì.

“Chít chít, chít chít!” Con chồn tuyết lập tức nhảy lên, giận dữ kêu chít chít.

Nữ nhân này lại dám đánh mình, hu hu hu hu…

Chồn tuyết rất tức giận, chủ nhân còn không nỡ đánh nó, hôm nay nó lại bị một nữ nhân không biết từ đâu tới này đánh…

Hơn nữa, hơn nữa còn nói nó là chuột.

Chuột có thể nhịn chứ chồn không thể nhịn!