Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 27: Chít chít cái quần què

Chuột có thể nhịn chứ chồn không thể nhịn!

“Gâu gâu…” Nhìn thấy thứ này tấn công chủ tử nhà mình, Tiểu Bạch lập tức sủa một cách hung dữ với chồn tuyết.

“Chít chít…” Chồn tuyết cũng kêu lên với Tiểu Bạch, chỉ là âm thanh đó rõ ràng là khinh thường.

Một con súc sinh cấp thấp thế mà cũng so sánh với nó, thật là chả ra sao.

“Chít chít cái quần què! Con chuột thối nhà ngươi!” Phượng Linh Ẩn lườm chồn tuyết ở dưới đất, tức giận mắng nó, bởi vì cô ghét chuột, tuy ánh mắt của cô dừng trên người con chồn tuyết nhưng do không biết chồn tuyết nên không thể phân biệt.

Vừa nghe thấy chuột, chồn tuyết vèo một cái đã nhảy về phía Phượng Linh Ẩn, nó há miệng, lộ ra cái răng trắng, nhe răng múa vuốt, hận không thể ăn thịt Phượng Linh Ẩn.

“Gâu gâu…” Tiểu Bạch thấy thế thì rất tức giận, nó lao về phía chồn tuyết.

Nhưng tốc độ của chồn tuyết rất nhanh, hơn nữa rất nhanh nhẹn, Tiểu Bạch không thể so sánh được với nó.

Vậy nên chồn tuyết cứ thế bay qua đỉnh đầu của Tiểu Bạch.

“Mẹ kiếp con chuột chết tiệt nhà ngươi, ngươi còn dám tới, cẩn thận lần này lão nương đập chết ngươi.” Phượng Linh Ẩn thấy vậy, ánh mắt chợt lạnh đi, vừa nói ra hai chữ lão nương, dĩ nhiên đã lộ ra bản tính vốn có.

Hàng lông mày dưới chiếc mặt nạ của nam nhân kia đã nhíu mày, một nữ tử 15-16 tuổi lại tự xưng lão nương, quan trọng là tự xưng như vậy thật sự rất bất lịch sự.

Cô nói xong thì giơ tay lên lần nữa, đập về phía chồn tuyết.

Chồn tuyết thấy vậy thì kinh ngạc, nó nhanh chóng vụt người, cuối cùng thoát khỏi kết cục bị tay của Phượng Linh Ẩn đập bay.

Nhưng khi Phượng Linh Ẩn thấy chồn tuyết né, cô nhấc tay, đá về phía chồn tuyết.

Chồn tuyết vì thoát được, dường như có hơi đắc ý quá, khi nhìn thấy chân Phượng Linh Ẩn đá tới thì nó đã không còn cơ hội để tránh nữa.

Cứ như vậy, chân của Phượng Linh Ẩn đá trúng cơ thể của chồn tuyết, cơ thể nhỏ bé của nó bay ra ngoài lần nữa, chỉ là lần nữa nó được nam nhân đeo mặt nạ đón lấy.

“Nó không phải là chuột.” Đột nhiên, giọng nam lạnh lùng vang lên, Phượng Linh Ẩn theo âm thanh nhìn qua, chủ nhân của giọng nói này không phải là nam nhân đeo mặt nạ hay sao?

Không phải chuột, vậy thì là cái gì?

“Không phải chuột, vậy nó là thứ gì?” Phượng Linh Ẩn nghi hoặc hỏi.

“Gâu gâu…” Tiểu Bạch sủa phụ họa.

“Chít chít… chít chít…” Chồn tuyết lại không vui mà kêu lên, tại sao nữ nhân này không nói nó là chuột thì lại là cái thứ này thứ nọ! Nó là thần thú tôn quý nhất, chồn tuyết ngàn năm đó!

Nam nhân đeo mặt nạ không định đếm xỉa tới Phượng Linh Ẩn, cũng không giải đáp nghi hoặc của cô, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

Ơ…

Phượng Linh Ẩn chợt sững người, nhưng cô cũng không nói gì nữa.

“Huyết Xà, ngươi biết nó là thứ gì không?” Phượng Linh Ẩn thầm hỏi.

“Chủ nhân, thứ mà người không biết thì sao ta biết chứ!” Huyết Xà cạn lời, nó lại vô thức được, ký ức trong đầu đồng bộ với chủ nhân, có chuyện gì mà nó biết mà chủ nhân không biết chứ!

Nó nhiều nhất chỉ là cảm nhận được sát khí và thực lực của người khác trước chủ nhân thôi.

Phủ Tần quốc công.

Trong đại sảnh, Tần Ngạo Sơn mặt mày buồn bã, đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa, xem Tần Ngọc Diên trở về hay chưa, có tìm được Ẩn Nhi không.

“Cha, cha cứ đi tới đi lui như vậy cũng không phải là cách! Tin chắc Ẩn Nhi cát nhân thiên tướng.” Tần Nhất Hàn thật sự không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.

Ẩn Nhi mất tích, ông ta cũng rất lo lắng, rất sốt ruột, nhưng như vậy không thể giải quyết vấn đề!