Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 25: Sát thủ của Diêm La Điện

Điều này khiến những sát thủ này sững người, có điều bọn họ vẫn có thái độ khinh thường đối với Phượng Linh Ẩn, bởi vì bọn họ đều cảm nhận được nữ nhân này không có nội lực.

Chuyện cô cứu được Hạ Vô Thương, chỉ đóng vai trò hỗ trợ thôi, cùng lắm thì nữ nhân này có một chút thân thủ.

Dù sao, võ công của Hạ Vô Thương bất phàm, trước đó đã thoát được cuộc truy sát của Quỷ Điện.

Có điều, nhúng tay vào chuyện của Diêm La Điện, cho dù là một nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

“Là ngươi đã cứu Hạ Vô Thương!” Một người mặc đồ đen lên tiếng, như hỏi nhưng giọng điệu đã khẳng định.

“Không sai, là ta đã cứu Hạ Vô Thương, vậy thì như nào?” Giọng nói của Phượng Linh Ẩn rất lười nhác và ngạo mạn, nhưng lại không thể che được một cỗ khí lạnh.

“Hừ! Người dám nhúng tay vào chuyện của Diêm La Điện bọn ta chỉ có một con đường chết.” Người mặc đồ đen đe dọa.

Diêm La Điện, tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, từ trước đến nay, chỉ có người bọn họ không muốn gϊếŧ, chứ không có người nào bọn họ không gϊếŧ chết được, hơn nữa giá thuê còn đắt cắt cổ.

Đương nhiên giá cả sẽ phụ thuộc vào người muốn gϊếŧ.

Hơn nữa bọn họ không gϊếŧ hai loại người, một loại là người không gϊếŧ ba lần không chết, một loại là không gϊếŧ người ở hoàng cung, quy tắc này được Hoàng đế đặt ra, nếu không Hoàng đế của các nước sớm đã bị ám sát chết vài lần rồi.

Có điều, nếu ra khỏi hoàng cung thì là chuyện khác, nếu không Hạ Vô Thương cũng sẽ không bị truy sát.

“Muốn gϊếŧ ta, các ngươi vẫn không đủ tư cách.” Vẫn giọng nói nhàn nhạt, rất thong dong, nhưng lại toát ra sự kiêu ngạo, khinh thường và khát máu.

“Hừ! Nữ tử thật ngông cuồng, hôm nay, bọn ta đưa ngươi đi gặp Diêm Vương, lên.” Người mặc đồ đen cầm đầu nói với sự khinh thường, hắn ta hạ lệnh một tiếng thì cầm kiếm công kích về phía Phượng Linh Ẩn.

“Ha! Quên nói với ngươi, Diêm Vương không dám nhận ta, có điều hắn muốn các ngươi xuống với hắn.” Phượng Linh Ẩn nhếch môi nở nụ cười mỉa mai, giọng nói nhẹ nhàng lại lạnh lẽo quỷ dị.

Có điều rất nhanh, Phượng Linh Ẩn thu liễm vẻ mặt, hai mắt trở nên sắc lạnh và khát máu, cô vung chiếc roi dài trong tay, chiếc roi như có mắt, dùng tốc độ cực nhanh quất về phía người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen đó nhấc kiếm lên, thử chém đứt chiếc roi của Phượng Linh Ẩn, chỉ là…

“Keng” một tiếng, thanh kiếm vốn tưởng rằng có thể chém đứt chiếc roi thì thanh kiếm lại bị gãy…

Tuy nhiên, chiếc roi không vì vậy mà dừng lại, “bụp” một tiếng, chiếc roi rơi vào cổ của người mặc đồ đen, một tiếng “á” thảm thiết vang lên, lập tức hắn ta rách da, vết thương và máu me trông rất rợn người.

Mọi người biến sắc, lập tức dừng bước, bọn họ không ngờ thủ đoạn của nữ nhân này lại tàn nhẫn tới vậy, điều mà bọn họ càng không ngờ tới là bọn họ lại có cảm giác sợ hãi lan khắp các tế bào trong cơ thể.

Quỷ dị, quá quỷ dị…

Có điều, bọn họ là sát thủ nên không vì thế mà rút lui, dù sao nữ nhân này không có nội lực, cho dù thủ đoạn có lợi hại hơn nữa, căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Hơn nữa, bọn họ là sát thủ, cầm tiền của người làm việc cho người, hơn nữa đã vào Diêm La Điện, mạng của bọn họ sớm đã không do bọn họ nắm giữ nữa.

“Gϊếŧ!” Người mặc đồ đen cầm đầu lạnh lùng nói, người mặc đồ đen lao về phía Phượng Linh Ẩn, đằng đằng sát khí.

Phượng Linh Ẩn cười với vẻ khát máu, cô không hề sợ, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác.

Dù sao những người mặc đồ đen này không phải người mặc đồ đen trước đó, người mặc đồ đen trước đó sau khi chiến đấu với Hạ Vô Thương thì đã tiêu hao rất nhiều thể lực, vậy nên cô mới có thể dễ dàng gϊếŧ chết bọn họ.

Nhưng người mặc đồ đen lúc này, trước đó chưa hề tiêu hao thể lực, thực lực đương nhiên mạnh.

Quả nhiên mới giao thủ mười mấy chiêu, Phượng Linh Ẩn đã cảm thấy đuối sức, tuy người mặc đồ đen cũng bị thương nhưng so với cô không có nội lực, sức chiến đấu của bọn họ vẫn rất mạnh.

Nếu cứ tiếp tục như này, Phượng Linh Ẩn chắc chắn sẽ rất bất lợi.