Bọn họ đi qua thì thấy, ô hay thật, thế lại là cá hói đen đấy.
Con cá kia cũng ngon, trông tươi quá. Nghĩ tới chuyện làm nó thành thịt kho tàu, hấp hoặc là chiên nó lên thì Bạch Du đã thèm tới mức chảy nước miếng.
“Bà ơi, hay mình cũng mua đi.” Bạch Du xúi giục.
Bà Bạch nhìn cháu gái thèm ăn như mèo con, cười nói: “Được, chúng ta mua cá nhé.”
Sau khi chọn lựa mãi trong đống cá hói đen, cuối cùng cũng chọn được con cá khoảng hai cân rưỡi, không cần phiếu nhưng một cân mất tận năm xu, cộng lại đã tiêu hết hai đồng hai hào năm xu mất rồi.
Về tới nhà cái là Bạch Du bận bịu ngay được.
Nếu đã có cá hói đen thì cô cũng không tính làm thịt ba chỉ xào hành nữa mà cô lôi rau muối mà bà mang từ Thiên Tân ra ngâm, chuẩn bị làm món bánh beo thịt heo muối.
Còn đầu cá hói đen thì cô sẽ làm món đậu phụ cay hầm đầu cá hói đen.
Cô lấy rau muối ra khỏi bình ngâm, cắt nhỏ, trộn đều với thịt ba chỉ đã được băm nhuyễn. Thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen làm nhân bánh bèo vô cùng thích hợp.
Sau đó cô lại trộn thêm chút hành, sau đó cho nhân vào trong vỏ bánh, thoa một lớp lòng đỏ chứng bên ngoài bánh, sau đó đưa bánh vào trong lò nướng để quay.
Ở ngoài sân lớn có cái lò nướng to đùng, ai muốn dùng cũng có thể dùng được nhưng chỉ cần dùng xong thì lau rửa sạch sẽ là được.
Bạch Du dặn bà nội đứng ngoài sân trông bánh cho mình còn cô thì sẽ quay về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị món ăn khác.
Bạch Du cũng không dùng hết hai cân thịt ba chỉ để làm nhân bánh mà cô để lại một phần để xào rau dưa.
Thịt ba chỉ được thái thành lát, thêm hành gừng tỏi vào chảo xào đều lên, tiếng dầu xèo xèo vang lên. Vừa có mùi là cho rau vào ngay, cộng thêm chút nước dưa muối hòa với mùi thịt ba chỉ đã được đảo, xào qua xào lại là ngon ăn luôn.
Thời đại này vật tư thiếu thốn, cho dù là đại viện quân khu cũng không thể nào cơm no rượu say cả ngày được. Lúc này, mùi hương theo gió bay ra bên ngoài, mọi người thèm không sao chịu nổi.
Có mấy hàng xóm đi qua còn liếc mắt vào trong mà dòm dòm, thấy Tần Chính Nhân quay về thì chào hỏi: “Chủ nhiệm Tần, Bạch Du nhà bà đúng là có tài nấu nướng đấy nhé. Con bé nấu cơm mà cả cái đại viện này tầng nào cũng thơm mùi đồ ăn con bé nấu.”
Được khích lệ như thế nhưng Tần Chính Nhân lại chẳng cười được.
Bạch Du nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là bà về, ai nhờ quay đầu lại nhìn thấy mẹ mình.
Cô chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, không chào hỏi, quay đầu tiếp tục nấu cơm.
Tần Chính Nhân: “…”
Cảm giác bị con gái khinh bỉ.
Trong bếp tỏa ra mùi thơm vô cùng, Tần Chính Nhân lại không ăn uống được gì: “Du Du, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”
Bạch Du không hé răng.
Tần Chính Nhân hít sâu một hơi, nói tiếp: “Du Du, trước đây là mẹ làm sai, mẹ xin lỗi con được không?”
Bạch Du vẫn không hé răng.
Tần Chính Nhân: “Mẹ biết là con có nghe. Không phải là mẹ chiều chị họ con hơn mà chẳng qua khi đó nhà họ Tần xảy ra chuyện lớn như thế, mẹ nghĩ con bé là người có huyết mạch duy nhất với nhà họ Tần nên càng thương nó hơn. Nhưng mẹ lại không ngờ mẹ lại bỏ qua cảm nhận của con. Con nói đi được không? Phải như thế nào thì con mới tha thứ cho mẹ đây?”
Lần này Bạch Du lại nói, cô quay người, mặt không cảm xúc nhìn mẹ mfinh nói: “Bà thật sự muốn tôi tha thứ cho bà hả?”
Tần Chính Nhân tưởng rằng chuyện có chuyển biến, vội không chờ kịp mà gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần mẹ có thể làm được thì chắc chắn sẽ nghĩ cách đền bù cho con.”
Bạch Du cười nói: “Chắc chắn là bà làm được thôi. Bà chỉ cần đuổi được Tần Tâm Hủy ra khỏi nhà họ Bạch thì tôi sẽ tha thứ cho bà.”
“Không thể được!” Tần Chính Nhân phản bác lại theo bản năng.