Lại là Giang Hựu Hàm.
Vừa rồi cô ta nhìn thấy anh ba cười, lại còn cười với Bạch Du.
Anh ba lại còn tặng quà cho Bạch Du!
Chẳng phải sáng nay Bạch Du đi xem phim với anh năm nhà mình sao?
Sao giờ lại ở bên cạnh anh ba như thế này.
Giang Hựu Hàm càng nghĩ lại càng thấy không đúng.
Xoay người, nhấc chân chạy như điên: “Anh năm ơi, anh bị anh ba cắm sừng rồi!”
Về tới nhà, Bạch Du rửa mặt xong là lôi luôn bài kiểm tra mà Giang Lâm đưa ra làm.
Có thể là vì lâu không đọc sách nên nhiều phần kiến thức trông vô cùng quen thuộc nhưng cô lại không viết ra được. Có một phần bài thi thôi mà cô làm nó gian lao trắc trở quá.
Khó khăn lắm mới làm xong, cô lôi đáp án ra tự chấm điểm.
Cô được năm mươi chín điểm trên một trăm điểm.
Số điểm này không khác gì tát vào mặt Bạch Du một cái bỏng rát.
Cũng may, còn hai năm nữa mới thi đại học, cô vẫn còn đủ thời gian để tích cóp lại những phần kiến thức đã quên.
Một phút cũng không muốn trì hoãn thêm, Bạch Du lôi sách vở ra tiếp tục gặm nhấm.
Học tập làm cho thời gian trôi qua nhanh, chờ tới khi cô hiểu được hai chỗ kiến thức thì đã là một tiếng ba mươi phút sau đó rồi.
Bạch Du mát xa phần cổ cứng đờ, dọn sách vở sang một bên rồi lại lôi từ trong ngăn kéo ra giấy bút để viết thư bằng tay trái.
Tuy cô đã nói lời chia tay với Giang Khải, nhưng trong mắt người ngoài, hai người họ vẫn là một đôi, huống hồ hôn ước giữa hai nhà vẫn còn nguyên đó.
Giang Khải với Tần Tâm Hủy dám kéo nhau đi xem phim mà cô lại không tìm chút phiền toái cho họ thì uổng công cô sống lại lần nữa lắm.
Đến cả chuyện cô có thể viết chữ bằng tay trái, cả hai nhà Giang, Bạch, thậm chí cả Giang Khải cũng không hề hay biết.
Chẳng mấy chốc đã viết xong hai bức thư, chuẩn bị có được ảnh xong là gửi đi luôn.
Cô vừa mới cất thư đi xong thì bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.
Bạch Du đi ra ngoài thấy bà nội cười hiền, không khỏi tò mò: “Bà ơi sao trông bà vui thế ạ? Có phải cha cháu về rồi không?”
Bà Bạch ngạc nhiên hỏi lại: “Đúng là cha cháu về thật, nhưng sao cháu lại biết chuyện này?”
Bạch Du đáp: “Tại lần này cha cháu đi công tác lâu như thế nên cháu đoán chắc hôm nay sẽ về ạ.”
Ở kiếp trước, từ khi cha cô mất cho tới hiện tại, cô đã không gặp ông mười mấy năm nay rồi.
Khi ông còn sống, Bạch Du còn từng oán trách ông.
Oán trách ông chỉ biết bận bịu công chuyện và bận chuyện đi tìm anh hai. Nếu như ông dành thêm chút thời gian ở nhà thì có khi mẹ của cô đã không dám bất công trắng trợn như vậy, cô cũng không cần phải chịu nhiều tủi thân tới như thế.
Chỉ là biết bao nhiêu oán hận lại hóa thành mây khói khi nhìn thấy ông trước khi chết lại đi nhìn ảnh chụp của cô.
Những năm tháng sau này, cô mới cảm nhận được câu nói: Có cha cô ở đây cô mới có nơi được gọi là nhà.
Bà Bạch chạy vội về nhà lấy tiền cùng với phiếu: “Cha cháu đi công tác chắc chắn không ăn được cái gì ngon cả. Bà định chạy vội ra chợ mua ít rau ít thịt, đi không nhanh thì chẳng mua được gì đâu.”
Bạch Du vội nói: “Cháu đi cùng với.”
Thế là hai bà cháu cầm theo cái giỏ cùng nhau ra ngoài.
Nhưng lúc bọn họ ra tới chợ vẫn coi như là đã muộn. Thời điểm mua thịt tốt nhất là vào buổi sáng. Giờ bà cháu mới đi thì cũng không còn nhiều thịt ngon nữa. Cuối cùng họ chỉ mua được hai cân thịt ba chỉ.
“Thịt ba chỉ cũng được. Cha cháu thích nhất là ăn thịt ba chỉ xào hành, thế hôm nay làm món này luôn.”
Nghĩ tới chuyện hôm nay con trai sắp về nên tâm trạng của bà Bạch tốt như thời tiết ngày hôm nay vậy.
Sau đó hai người họ đi mua rau tươi theo mùa.
Mua đồ ăn xong, họ quay về đi qua con hẻm thì thấy có người lén lút bán cá.