Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 48: Chỉ cần là phụ nữ thì không ai thích bị người khác bảo mình là già cả

Lần này về đây cốt là để bà ta thuyết phục Bạch Du đừng có mách lẻo gì với cha cô, nhưng ai ngờ con bé chết tiệt này mở miệng ra đã bóp vào chỗ đau của bà ta rồi.

Đúng là càng lớn càng đáng ghét!

Bạch Du nhún vai: “Vậy thì không cần phải thương lượng gì cả. Hơn nữa bà cũng biết đấy, không cần bà đồng ý thì tôi cũng có cách đuổi Tần Tâm Hủy đi.”

Gửi thư nặc danh tố cáo Tần Tâm Hủy chỉ là bước đầu, đuổi Tần Tâm Hủy ra khỏi nhà họ Bạch mới là mục đích của cô.

Tần Chính Nhân hít sâu một hơi, mềm giọng dỗ dành: “Du Du, thôi coi như là vì mẹ, con đừng đuổi Hủy Hủy đi được không?”

Bạch Du cười.

Tần Chính Nhân cảm thấy mình bị mạo phạm: “Con cười cái gì?”

Bạch Du nói: “Tôi cười vì không ngờ bà từng này tuổi rồi còn ngây thơ tới như thế. Chuyện tới nước này rồi, bà thật sự vẫn nghĩ rằng tất cả những gì tôi làm từ trước tới nay đều là vì tôi ghen ghét tình yêu bà dành cho Tần Tâm Hủy, muốn bà chú ý tới tôi sao?”

Lời này không khác gì lấy dao gϊếŧ người.

Nhưng chỉ cần là phụ nữ thì không ai thích bị người khác bảo mình là già cả.

Tần Chính Nhân tức tới mức mặt hết hồng lại tím: “Bạch Du, giờ người làm mẹ này nói con cũng không nghe đúng không?”

Bạch Du ngạc nhiên: “Ô giờ bà mới biết hả? Tôi không nghe lời bà nói thật mà.”

Tần Chính Nhân: “…”

Nhìn đứa con gái mồm miệng sắc bén trước mặt, đột nhiên bà ta lại thấy nhớ Bạch Du chất phác tự ti khi xưa, khi đó bà ta nói cái gì cô cũng không dám cãi lại bao giờ.

“Hai người đang nói cái gì thế?”

Đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói thuần hậu.

Cả người Tần Chính Nhân run rẩy, quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của chồng mình cùng với bà Bạch. Hai người họ không biết đã nghe được bao nhiêu chuyện trong phòng bếp này rồi.

Bà Bạch: “Thằng cả, vốn dĩ mẹ tính chờ cơm nước xong mới kể cho con nhưng giờ con nghe được cả rồi thì cũng không giấu giếm con làm gì nữa.”

Tần Chính Nhân không nhịn được mà run rẩy cả người: “Mẹ ơi, Phi Bằng đi công tác lâu như thế chắc chắn là rất mệt. Chi bằng mẹ để cho anh ấy nghỉ ngơi trước đi ạ…”

Tần Chính Nhân muốn trường kỳ kháng chiến nhưng bà Bạch lại không theo ý nguyện của bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi kể hết đầu đuôi những chuyện bà ta đã đối xử bất công cùng với chuyện Tần Tâm Hủy là như thế nào.

“… Người ở đại viện ai ai cũng khen Tiểu Du hiểu chuyện, nhưng nào có ai biết, không phải con bé sinh ra đã hiểu chuyện mà là do bị mẹ nó ép mà thành! Con sao mà biết được ngày đó mẹ tới đây, Tiểu Du ôm chầm lấy mẹ khóc nấc cả lên, trái tim mẹ như bị bóp nát luôn vậy!”

Nhớ lại bộ dạng khóc lóc ngày đó của cháu gái, bà Bạch không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

“Phi Bằng, em…”

Tay Tần Chính Nhân lạnh như băng, bà ta muốn giải thích nhưng yết hầu lại cứng đờ như bị cái gì đó siết chặt vậy.

Bạch Phi bằng liếc mắt nhìn vợ rồi quay qua nhìn Bạch Du nói: “Du Du, cha có lỗi với con, cha thật đáng tội. Cha lại không biết con phải chịu nhiều tổn thương tới như thế.”

Những năm qua ông bận rộn với công chuyện, xong công chuyện thì còn bao nhiêu thời gian là đi tìm con trai.

Con trai nhỏ năm đó mới có hai tuổi, tuy thằng bé hoạt bát thông minh nhưng mới có nhiêu đó tuổi chắc chắn không thể nhớ được bao nhiêu chuyện. Nếu như ông không đi tìm thì người một nhà bọn họ chỉ sợ không có cơ hội mà đoàn tụ lại với nhau.

Trong mắt ông, vợ ông là người phụ nữ ưu tú gì cũng có thể gánh vác được nên ông mới có thể yên tâm giao chuyện quản lý gia đình cùng với người nhà vào tay bà ta. Đương nhiên, ông cũng biết như thế có thể khiến bà ta tủi thân cho nên khi bà ta ngỏ ý muốn đưa Tần Tâm Hủy về nuôi dưỡng thì ông không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn.