Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 25: Mình đã đánh cược với ông nội

Bà Bạch cắn một miếng mì hoành thánh nhỏ rồi lại uống một hớp canh, cà rốt sợi thơm ngọt, một nhĩ đen giòn sần sật giúp món thịt bớt ngấy. Chỉ một lát sau, bà đã xử lý được hơn nửa bát.

Bạch Du: "Bà ăn chậm thôi, trong nồi vẫn còn mà, cháu còn làm thêm đấy, cháu đã rửa sạch và thái món ăn kèm hết rồi, bà cứ cho vào nấu là được."

Thấy cháu gái chuẩn bị chu đáo như vậy cho mình, bà Bạch rất vui, nhưng cũng vô cùng đau lòng.

Vì bực bội nên bà lại bắt đầu mắng Tần Chính Nhân: "Đều tại bà mẹ có mắt như mù của cháu, chỉ có mỗi một cô con gái, không yêu thương, che chở thì thôi lại còn bắt cháu nấu cơm, đưa cơm suốt. Nhìn tay cháu thô ráp chưa này, bà đau lòng chết mất!"

Tần Chính Nhân ở trong phòng hắt xì mấy cái liền.

Bạch Du không muốn bà nội lo lắng nhiều cho mình nên tươi cười dỗ dành: "Bà nội, chúng ta đừng nhắc đến những người không liên quan được không? Thật ra như bây giờ cũng rất tốt rồi, cháu đã có một ngón nghề thành thạo. Nếu chẳng may không có cơm ăn, có khi cháu còn có thể đi ứng tuyển làm đầu bếp trong Nhà hàng Quốc Doanh đó."

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cháu gái, bà Bạch bật cười: "Được rồi, chúng ta không nhắc đến những người xui xẻo đó nữa, nhưng không thể cho bọn họ ăn mì hoành thánh được."

Bọn họ ở đây tất nhiên là chỉ Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy.

Bạch Du mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Tất nhiên rồi ạ, sau này bọn họ đừng mơ ăn được đồ cháu nấu."

Bà Bạch nghe vậy thì cười híp cả mắt.

Tần Chính Nhân đi ngang qua: "..."

Tần Tâm Hủy đi đằng sau: "..."

*

Bạch Du mang bánh quai chẻo và bánh đậu xanh mà bà nội mang từ Thiên Tân đến đi đơn vị.

Kiếp trước, cô dồn hết tâm sức lên người mẹ và Giang Khải, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác. Thế nên lúc xảy ra chuyện, cô có muốn tìm người thảo luận cũng không tìm được ai.

Từ lần trước được ăn sủi cảo chiên của Bạch Du, Lâm Hướng Tuyết đã đơn phương tuyên bố muốn trở thành bạn thân nhất của Bạch Du.

Trưa hôm nay, hai người cùng đi ăn cơm trưa.

"Bạch Du, món sủi cảo hấp lần trước cậu làm quá ngon luôn, lúc về nhà mình đã khoe chuyện này với ông nội đấy, còn khen đồ ăn cậu nấu ngon hơn cả của đầu bếp trong Nhà hàng Quốc Doanh. Thế mà ông nội mình lại không tin, thế nên... Mình đã đánh cược với ông nội."

Nói đến đây, Lâm Hướng Tuyết liếc nhìn Bạch Du, ánh mắt có ý chột dạ.

Bạch Du khó hiểu hỏi: "Cược gì?"

Lâm Hướng Tuyết gãi mặt, đáp: "Mình đã đánh cược với ông nội là, nếu sủi cảo chiên cậu làm ngon hơn của đầu bếp Vương thì ông nội sẽ cho mình một cái bình hoa."

Lâm Hướng Tuyết không nói quá rõ nhưng với bối cảnh của cô ấy thì cái bình hoa kia phải ở cấp bậc đồ cổ.

Lúc trước Lâm Hướng Tuyết từng giúp cô nên cô muốn trả lại ân tình này, cô suy tư một lát rồi nói: "Chắc chắn tay nghề nấu nướng của mình không thể sánh với đầu bếp Vương được, nếu ông nội cậu không phiền thì hai hôm nữa mình có thể làm thêm một ít cho cậu."

Lâm Hướng Tuyết lập tức cười tươi như hoa: "Thế thì tốt quá! Mà có làm phiền cậu không?"

Thật ra thắng hay không không quan trọng, quan trọng là được ăn sủi cảo chiên trong mềm ngoài giòn!

Bạch Du lấy cái đồng hồ lần trước mẹ đưa cho cô từ trong túi ra, nói với Lâm Hướng Tuyết: "Thật ra mình cũng có chuyện muốn nhờ cậu, cậu thử xem có thể bán hộ mình cái đồng hồ này không?"

Lâm Hướng Tuyết vui vẻ đồng ý, nhưng khi nhìn thấy đồng hồ thì lại cảm thấy kỳ lạ: "Cái đồng hồ này vẫn còn mới mà, sao cậu không đeo?"

Bạch Du mỉm cười đáp: "Mình không thích mẫu này lắm, định mua cái khác."

Nếu là người khác nghe vậy thì có thể sẽ cảm thấy cô kén chọn, lãng phí, dù sao khi bán đi cũng phải trừ hao mất một ít tiền. Nhưng Lâm Hướng Tuyết xuất thân từ gia đình giàu có, cô ấy chẳng cảm thấy lời nói của Bạch Du có vấn đề gì cả.