Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 26: Suốt ngày yêu đương ᐯụиɠ Ŧяộm dưới gốc cây tơ

Sau khi tan làm, Bạch Du không ăn cơm ở căn tin mà vội vàng đạp xe đạp về nhà nấu cơm cho bà nội.

Ai ngờ, vừa về đến khu tập thể thì thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.

Bạch Du hoảng hốt hét lên, cô vội vàng quẹo đầu xe sang một bên nhưng vẫn chậm một bước.

Đầu xe đâm sầm vào thân cây bên đường rồi đổ xuống.

Xe đạp ở thời này rất quý, sáng nay trước khi cô đi làm, bà nội đã cẩn thận lau sạch đầu xe hai lần, không ngờ cô mới đạp ra ngoài một chuyến đã khiến đầu xe bị lệch rồi.

Bạch Du đau lòng ngẩng đầu lên, thế mới thấy người đang chắn trước mặt cô là Giang Khải, cơn giận lập tức bùng lên: "Giang Khải! Anh muốn chết thì cút ra chỗ nào xa xa mà chết, đừng có chết trước mặt làm bẩn đường đi của tôi!"

Giang Khải đã gặp một Bạch Du khúm núm, dạ dạ vâng vâng, đã gặp một Bạch Du trong mắt, trong lòng chỉ có anh ta, nhưng trước giờ chưa từng gặp một Bạch Du trợn mắt lườm anh ta như vậy.

Anh ta thẹn quá hóa giận: "Bảo sao Tâm Hủy lại nói cô trở thành người không nói lý lẽ, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ xem có giống một người phụ nữ đanh đá không?"

Bạch Du cười lạnh: "Tôi đanh đá thì làm sao? Có lấy anh đâu mà lo."

Nói thế nào nhỉ? Giang Khải không tin Bạch Du sẽ chia tay với anh ta, nhưng cô cứ lặp đi lặp lại lời chia tay khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt đàn ông.

Mặt Giang Khải đỏ bừng: "Cô muốn chia tay phải không? Được, tôi đây sẽ chiều cô, mai sau đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi quay lại!"

Bạch Du lại cười lạnh: "Cầu xin anh? Có phải anh uống thuốc sâu nhiều quá nên rối loạn tinh thần, tự coi mình là bảo bối không? Không bao giờ nhá! Trong mắt tôi, anh còn rẻ tiền hơn cả cọng cỏ!"

Mặt Giang Khải lại càng đỏ như máu: "Bạch Du! Cô..."

Bạch Du giả vờ ngoáy tai, đáp: "Gọi gì mà gọi? Tôi không có điếc, cũng không mù, tôi biết thừa anh và Tần Tâm Hủy suốt ngày yêu đương vụиɠ ŧяộʍ dưới gốc cây tơ. Anh tưởng mọi người đều mù rồi nên không nhìn thấy chắc?"

Nghe cô nói vậy, Giang Khải không tức giận, cũng không sợ hãi mà lại cười như không cười nhìn Bạch Du, anh ta nhíu mày nói: "Vì vậy, cô đang ghen ghét à?"

Bạch Du quá buồn nôn vì lời nói của anh ta: "Da mặt dày như vậy sao ngày xưa nhà nước không dùng da mặt của anh làm áo chống đạn nhỉ? Cái quái gì vậy? Hôm nay tôi nói với anh thêm một lần cuối cùng, anh muốn yêu ai, muốn ở bên ai đều là chuyện của anh, tôi đã chia tay với anh từ lâu rồi!"

Nói xong, cô chỉnh thẳng lại đầu xe rồi lại trèo lên, định đạp xe bỏ đi.

Giang Khải tức giận siết chặt nắm đấm.

Anh ta chưa từng thấy Bạch Du ăn nói sắc bén như vậy, càng không chịu được khi Bạch Du không coi anh ta ra gì.

Anh ta lập tức giơ tay tóm lấy ghế sau xe đạp rồi kéo giật lại.

Bạch Du không ngờ thể ngờ được Giang Khải lại đột nhiên phát điên, thân xe nghiêng sang một bên...

"Rầm!"

Cả người và xe đều ngã xuống đất, cô không khỏi hít sâu một hơi vì quá đau.

"Giang Khải! Tôi XXX tổ tông mười tám đời nhà anh!"

Bạch Du bò từ dưới đất dậy rồi xoay người giáng thẳng cho Giang Khải một cái tát.

"Bạch Du!"

Giang Khải sững sờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, anh ta tức sùi bọt mép, lập tức giơ nắm đấm hằn gân xanh lên trước mặt Bạch Du.

Bạch Du sợ hãi trợn tròn mắt.

Cái xe đạp vừa đổ xuống nằm ngay sau lưng cô, bây giờ cô có muốn chạy cũng không được.

Đương lúc Bạch Du cho rằng mình chết chắc rồi thì một bóng người đột nhiên lao đến...

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng.

Sau đó, cả người Giang Khải bay thẳng ra xa theo một vòng cung.

Lại nghe "Bốp"" một tiếng.

Mặt Giang Khải bị đấm úp xuống đất.

Bạch Du: "?"

Cô vô thức quay lại nhìn.

Sau đó, chỉ thấy một gương mặt tuyệt đẹp như yêu nghiệt.

Giang... Giang Lâm?

Giang Lâm mặc bộ đồng phục hải quân mùa hè màu trắng giản dị, kết hợp với quần hải quân màu xanh lam thẳng thớm, những ngón tay thon dài rõ ràng đang cầm lấy chiếc mũ vành rộng màu đen trắng.