Thế mà...
Lại là Giang Khải và Tần Tâm Hủy!
"Anh Giang Khải, em khó chịu quá! Chẳng qua có mấy lần em bị bệnh nên mới nhờ em họ giặt hộ em mấy bộ quần áo thôi, tại sao em ấy lại nói em như vậy chứ? Bây giờ chắc chắn mọi người trong khu tập thể đều tưởng em rất lười biếng, hết ăn lại nằm..."
Dưới tán cây tơ, Tần Tâm Hủy khóc lóc đáng thương như bông hoa dưới mưa, trông còn đáng thương, động lòng người hơn cả phấn hoa tơ.
Giang Khải nhẹ nhàng an ủi: "Tâm Hủy, em đừng khóc, ai cũng biết nhân phẩm của em, chắc chắn sẽ không ai tin những lời đó đâu."
Tần Tâm Hủy ngước đôi mắt mờ sương lên nhìn anh ta, cất giọng nức nở mềm như bông: "Anh Giang Khải, anh nói thật sao? Mọi người sẽ tin em thật hả?"
Giang Khải bị cô ta nhìn với ánh mắt như vậy thì trái tim cảm giác như bị một sợi lông vũ khẽ phất qua: "Tất nhiên là thật rồi, anh cũng sẽ giải thích giúp em, em cứ yên tâm."
Cuối cùng Tần Tâm Hủy cũng nín khóc, cô ta mỉm cười nói: "Anh Giang Khải, anh đối xử với em tốt quá!"
Bạch Du chỉ nhìn một lát rồi đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng không biết hai người kia còn nói gì hay làm gì nữa.
Cô không hề có hứng thú với chuyện của hai người họ.
Khi quay về từ quầy bán thịt và quầy rau về, cô nhanh nhẹn nhào bột rồi nặn nhân bánh. Hôm nay ở quầy thịt có cá tươi nên cô mua hai con.
Cô định dùng một con để làm mì hoành thánh cá, cô thả con còn lại vào chậu nước để tối đi làm về nấu món chính.
Sau khi băm nhuyễn thịt cá trắm đen, cô lần lượt thả hành lá, gừng, tiêu trắng, rượu nấu ăn, muối và ngũ vị hương vào xoong nước để thịt cá thơm ngon hơn. Cô còn bỏ thêm hai quả trứng gà rồi khuấy đều lên.
Lúc bà Bạch ngủ dậy thì cô cũng vừa nấu mì hoành thánh xong.
Dùng cà rốt sợi và mộc nhĩ đen để làm nước dùng, phối thêm mì hoành thánh mỏng như tờ giấy nữa, thả hành lá lên trên cùng, vừa nhìn đã muốn ăn ngay rồi.
"Bé ngoan của bà, sao không ngủ thêm một lúc?"
Thoạt nhìn thân thể của bà Bạch rất khỏe mạnh nhưng thật ra không phải sáng nào cũng muốn ăn uống, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi hương thơm ngát xông vào mũi, bà ấy cảm thấy mình có thể ăn hết hai bát to.
Bạch Du cười nói: "Lâu lắm bà mới đến một lần, cháu phải cho bà thử tay nghề nấu nướng của cháu chứ. Bà mau đi rửa mặt đi, rửa mặt xong ra ăn là vừa."
Người ta hay nói con gái là áo bông nhỏ thấu hiểu lòng người, bà Bạch sống hơn nửa đời người, cuối cùng bây giờ cũng cảm nhận được rồi: "Được, bà đi rửa mặt ngay đây."
"Ôi chao, bà Bạch hạnh phúc thật đấy! Không phải cháu nói quá chứ tay nghề nấu nướng của Bạch Du nhà bà quá cao luôn đấy, có khi đầu bếp ở Nhà hàng Quốc Doanh cũng chưa chắc đã nấu ăn ngon bằng con bé đâu!"
Bà Bạch vừa rửa mặt xong đi ra ngoài thì gặp Thái Vọng Xuân, Thái Vọng Xuân đã ngửi thấy mùi thơm từ sớm nên thèm quá không ngủ được.
Bà Bạch chưa từng ăn đồ ăn do cháu gái nấu, còn tưởng bà ấy chỉ muốn dỗ mình, nhưng có người khen cháu gái thì tất nhiên bà rất vui vẻ.
Bạch Du nhớ đến khả năng phát huy tuyệt vời của thím Thái tối hôm qua thì lại múc thêm một bát.
Thím Thái nhìn thấy bát mì hoành thánh trong tay Bạch Du thì nở nụ cười rộng đến tận mang tai: "Bạch Du có lòng thật đấy, đã ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn biết nấu ăn. Thím thấy mẹ cháu mắt mù nên mới thiên vị chị họ cháu!"
Bạch Du mím môi không nói gì, thầm nghĩ sau này nên thường xuyên tặng đồ ăn cho thím Thái.
Vừa rồi bà Bạch cho cho rằng thím Thái chỉ nói lời xã giao thôi, nhưng vừa nếm thử một miếng mì hoành thánh thì vô cùng kinh ngạc.
Mì hoành thánh mỏng như giấy, trơn mềm như tơ lụa, vừa cắn một miếng đã thấy mùi cá tràn ngập trong miệng, nhưng món ăn lại không hề có mùi tanh.