Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 23: Bà nội anh minh

Tần Chính Nhân: "Bà chủ chứa bắt cô đưa cho con ranh kia một ngàn đồng nên bây giờ cô hơi bí, cháu có bao nhiêu thì cứ đưa cho cô trước đi, sau này cô sẽ tiếp tế cho cháu."

Mặc dù cả nhà họ Bạch đều đã đi làm, chẳng qua ba Tần Tâm Hủy lại bị gãy chân không làm được gì, cũng không có công việc, tiền sinh hoạt và tiền thuê người chăm sóc ông ta đều do bà ta trả.

Mấy năm nay, tiền lương của bà ta gần như đều để tiếp tế cho hai ba con nhà họ Tần, thế nên không có tiền tiết kiệm.

Bà ta sợ chẳng may chồng cần tiền làm gì đó mà lại muốn lấy từ chỗ bà ta, hoặc là con cả muốn kết hôn cần dùng tới mà lại không có tiền nên mới hỏi mượn Tần Tâm Hủy.

Nhưng bà ta cũng không cảm thấy mình quá đáng, bao nhiêu năm qua, không biết bà ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho hai ba con nhà này rồi. Vả lại, công việc hiện tại của cô ta cũng do bà ta âm thầm bỏ ra không ít thì mới lấy được, Tâm Hủy lấy ra chút tiền thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Tần Tâm Hủy thì không nghĩ vậy.

Mấy người nhà họ Bạch đều đang làm việc, Tần Chính Nhân lại là Chủ nhiệm đoàn văn công, tiền lương một tháng cũng phải bảy mươi đồng, nhà họ Bạch vốn không thiếu số tiền này!

Cô ta cảm thấy Tần Chính Nhân muốn dùng số tiền này để bắt chẹt cô ta!

Chẳng qua, sau này cô ta còn phải nhờ cậy nhà họ Bạch và Tần Chính Nhân nên dù có không vui thì cũng phải lấy ra ba trăm đồng.

Bên này thì đau đớn, thê thảm nhưng trong căn phòng bên cạnh lại có bầu không khí tốt đẹp.

"Bà giỏi thật đấy, mẹ cháu đứng trước mặt bà mà còn chẳng dám thở mạnh!"

Bạch Du cũng không ngờ bà nội vừa đến đã giáng một đòn mạnh cho mẹ cô như vậy, không chỉ lấy được tiền lương cho cô mà còn được bồi thường thêm tiền.

Bà Bạch thấy cháu gái cười tươi tỉnh như chú chuột đồng thì trái tim đã dễ chịu hơn nhiều: "Cháu nên nói với bà từ sớm mới phải."

Bạch Du thoải mái dựa vào người bà nội, giọng nói tùy ý: "Lúc trước cháu vẫn luôn cảm thấy tại bà bế cháu đi nên mẹ cháu mới không thương cháu, cháu xin lỗi bà..."

Cô phải mất đến hai kiếp mới hiểu được một việc, không phải tất cả những người làm ba làm mẹ trên đời này đều yêu con mình, cũng không phải tất cả ba mẹ đều là ba mẹ có đạt tiêu chuẩn.

Kiếp trước, cô liều mạng lấy lòng mẹ nhưng kiếp này thì sẽ không như vậy nữa.

Bà Bạch vuốt ve mái tóc dài của cháu gái: "Bé ngốc, chắc chắn tại mẹ cháu nên cháu mới nghĩ vậy."

Bạch Du gật đầu: "Bà nội anh minh."

Từ sau khi cô hiểu chuyện, thỉnh thoảng mẹ cô lại nói bóng nói gió về chuyện bà nội bế cô đi từ hồi nhỏ.

Sự thông minh của mẹ cô là bà ta chưa từng nói xấu bất kỳ ai, nhưng bà ta biết cách dẫn dắt khiến người ta phải nghĩ theo hướng mà bà ta muốn.

Bà Bạch sợ cô khó chịu nên đành dỗ dành: "Bé ngoan, tính tình mẹ cháu rất kỳ quái, cháu đừng nghĩ nhiều. Cô ta không thương cháu thì có bà nội thương, bà để lại cho cháu rất nhiều đồ tốt."

Bạch Du muốn nói cho bà ấy biết, mặc dù kiếp trước không thể gặp mặt bà nội một lần cuối nhưng những món đồ kia vẫn được đưa đến tay cô.

Nhìn sắc mặt bà nội hồng hào khỏe khoắn, Bạch Du âm thầm suy tính xem phải thuyết phục bà nội thế nào để bà đồng ý đến bệnh viện kiểm tra.

*

Hôm sau, Bạch Du tỉnh lại trong mùi thơm của cây tơ.

Mặc dù cả hai căn phòng đều có thể nhìn thấy cây tơ ngoài sân của khu tập thể nhưng cửa sổ của căn phòng này lớn hơn một chút, phong cảnh bên ngoài cũng tốt hơn.

Bạch Du ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bông hoa tơ màu hồng phấn có vô số cánh hoa nhỏ mềm mại như cái cánh quạt, khi gió thổi qua, vô số cánh hoa thỏa sức bay múa.

Cô đang định đi rửa mặt rồi nấu bữa sáng thì nhìn thấy hai người đi ra từ sau thân cây tơ, cô tập trung nhìn kỹ...