Tần Chính Nhân: "..."
Sức chiến đấu của bà Bạch rất mạnh mẽ, Tần Chính Nhân cũng sợ ngày mai bà sẽ đến đơn vị làm loạn thật.
Thế là...
Đêm đó, Bạch Du chuyển sang ở phòng của Tần Tâm Hủy, còn lấy được một nghìn đồng tiền đền bù.
Tục ngữ nói, bị gì chứ không thể bị bệnh, không có gì cũng không thể không có tiền.
Chuyện thứ hai sau khi sống lại: Mở rộng túi tiền.
Sau khi đưa cho cô một ngàn đồng, Tần Chính Nhân cảm thấy đầu đau đớn như sắp nứt ra đến nơi, hơi thở khó nhọc, đau khổ nằm trên giường đắp mặt nạ.
Tần Tâm Hủy tăng ca ở đơn vị đến tận tối mới lết thân thể mệt mỏi về nhà, vừa về nhà đã phát hiện...
Mất quạt rồi!
Tủ quần áo cũng mất!
Phòng lớn cũng không có!
Càng đau đầu hơn là thím Thái nhà bên đã chặn cô ta lại trước mặt mọi người để bảo cô ta tự giặt đồ lót của mình?
Cô ta không biết xấu hổ sao?
"Em họ nói như vậy trước mặt mọi người thì sau này cháu còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa huhuhu..."
Từ khi bị thím Thái chặn đường, Tần Tâm Hủy đã khóc suốt nửa tiếng, đôi mắt đã sưng như hai quả hạch đào rồi.
Tần Chính Nhân cảm giác có hàng vạn con ruồi đang bay loạn xạ trong đầu, giọng điệu nói chuyện cũng không còn kiên nhẫn như trước nữa: "Người ta thích nói thì cứ kệ người ta, đợi mấy hôm nữa trong khu sẽ có tin đồn khác thôi, mọi người sẽ nhanh chóng quên chuyện này."
Lúc này, Tần Chính Nhân không còn tâm trạng nào mà an ủi người khác nữa.
Bà ta đã bị bà Bạch chủ chứa kia cầm chổi đánh đấy, nếu chuyện này truyền đến đơn vị thì bà ta làm gì còn uy nghiêm nữa?
Vả lại, lúc trước bà ta tưởng Bạch Du ghen ghét nên mới đối đầu với mình, nhưng sau tối nay, bà ta không chắc nữa.
Tần Tâm Hủy nghe vậy thì cả người cứng đờ, còn quên cả khóc.
Đúng là không phải mẹ ruột, bình thường luôn miệng nói thương cô ta nhưng gặp chuyện là trở mặt ngay!
Nhưng người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, Tần Tâm Hủy gục đầu xuống, nói: "Cháu xin lỗi cô, bây giờ cô đã đủ đau đầu rồi, đáng ra cháu phải giúp đỡ cô mới đúng, nhưng vừa nghĩ đến mọi người trong khu tập thể nhìn cháu như vậy thì..."
Dù sao cũng là đứa trẻ mà mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, Tần Chính Nhân thấy cô ta muốn khóc lại không dám khóc thì không khỏi đau lòng: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, người ta nói cháu thế mà cũng không biết phản bác sao?"
Tần Tâm Hủy khó hiểu ngẩng đầu lên: "Phản bác thế nào ạ?"
Tần Chính Nhân: "Cháu không cần phủ nhận toàn bộ, càng phủ nhận thì bọn họ càng bàn tán nhiều hơn. Cháu phải chủ động thừa nhận, đừng vội, nghe cô nói đã, cháu không chỉ phải thừa nhận Bạch Du đã giặt quần áo giúp cháu mà còn phải cảm ơn nó. Nhưng cháu phải bổ sung thêm là chỉ có những lúc cháu bị bệnh, không khỏe thì mới nhờ nó giúp mấy lần thôi, hiểu chưa?"
Ánh mắt Tần Tâm Hủy lập tức sáng lên: "Chỉ có cô mới có cách thôi, Hủy Hủy ngốc quá, nếu không có cô thì Hủy Hủy chẳng biết phải làm thế nào cả!"
Không thì sao lại có câu gừng càng già càng cay, Tần Chính Nhân chỉ nói mấy câu đã giải quyết được chuyện khiến Tần Tâm Hủy đau đầu.
Bà ta xoa đầu Tần Tâm Hủy, nói tiếp: "Dạo tới cháu đừng đối đầu với con nhãi kia, dù nó có làm gì hay nói gì thì cũng phải chiều theo ý nó, cháu càng chịu uất ức thì người khác lại càng đồng tình với cháu."
Chân của ba Tần Tâm Hủy bị tàn tật, mẹ lại bỏ đi, đó là sự bất hạnh của cô ta nhưng cũng là ưu thế, con người đều đứng về phía kẻ yếu.
Bà ta đã phân tích chuyện này cho Tần Tâm Hủy nghe.
Tần Tâm Hủy cảm giác như có một thế giới mới mở ra trước mắt, cảm giác vô cùng phấn chấn.
Chẳng qua mới phấn chấn được một lát thì lại nghe Tần Chính Nhân nói: "Hủy Hủy, trên người cháu còn bao nhiêu tiền?"
Tay Tần Tâm Hủy cứng đờ, do dự một lát mới nói: "Không nhiều lắm, cô hỏi chuyện này làm gì ạ?"