Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 18: Dù ai bắt nạt cháu thì bà cũng vẫn luôn đứng về phía cháu

Lâm Hướng Tuyết nhét đầy hai má như chú sóc con, mỗi lần nghe thấy người khác khen ngợi Bạch Du thì lại gật đầu thì gà mổ thóc.

Đúng là ăn quá ngon luôn!

Lớp vỏ bên ngoài sủi cảo chiên giòn rụm, bên trong thì mềm mại tươi ngon, mấy nguyên liệu như nấm hương, thịt lợn và mỡ lợn hòa quyện vào nhau tỏa ra một mùi hương nức mũi.

Cô ấy cảm thấy tay nghề của đầu bếp trong Nhà hàng Quốc Doanh còn không giỏi bằng Bạch Du.

Vì món ăn này, Lâm Hướng Tuyết đã quyết định - Cô ấy phải trở thành bạn tốt nhất của Bạch Du.

*

Bạch Du vẫn luôn chờ người phụ nữ buổi sáng đến nhưng đến tận giờ tan tầm cũng không chờ được.

Cô ăn tối ở căn tin rồi mới thong thả đạp xe đạp dưới ráng chiều tà đi về nhà.

Cô còn tưởng vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt đen như đáy nồi của mẹ nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha.

Bạch Du ngẩn người.

Sau đó, hai mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào hô lên: "Bà nội!"

Bà Bạch đang sắp xếp lại số bánh đậu xanh mang theo lên đây thì nghe thấy tiếng gọi to, thế là vội vàng ngẩng đầu lên.

Sau đó thì thấy cô cháu gái nhỏ của mình khóc lóc chạy đến trước mặt, bà vô cùng đau lòng: "Bé ngoan của bà, Tiểu Du ngoan, có ai bắt nạt cháu à?"

Khi vừa sống lại, gặp lại mẹ cô không hề khóc, gặp chồng trước phụ bạc cũng không khóc, nhưng vừa nhìn thấy bà nội kiếp trước không kịp gặp mặt lần cuối thì Bạch Du lại khóc không ra hơi.

Cô khóc vì mình ngu dốt, khiến bà nội ra đi không thanh thản, khóc vì nỗi bất hạnh của anh cả và ba, sau khi bọn họ ra đi thì cô chỉ còn lại một mình, cô đơn không nơi nương tựa. Cô còn khóc vì mình chịu đựng cả một đời, cuối cùng trước lúc chết lại không có một người thân nào bên cạnh.

Bà Bạch chưa từng thấy cháu gái út khóc nức nở như vậy bao giờ, khóc đến mức bà cảm thấy trái tim sắp bị bóp nát thành dưa muối: "Bé ngoan đừng khóc, đừng khóc mà, bà nội đến rồi. Dù ai bắt nạt cháu thì bà cũng vẫn luôn đứng về phía cháu."

Bạch Du khóc một trận thì tâm trạng cũng thoải mái hơn, khóc xong rồi mới thấy rất xấu hổ.

Cô đã lớn chừng này rồi mà còn gào khóc như đứa con nít.

Đang định nói gì đó để bớt xấu hổ thì lại nấc cụt một cái.

Bà Bạch thấy thế thì lại càng đau lòng, vỗ vỗ sau lưng để nàng bình tĩnh lại: "Cháu không nói thì bà cũng biết, chắc chắn là do mẹ cháu bất công chứ gì, chờ lúc nào cô ta về đây bà nhất định sẽ mắng cho một trận!"

Tần Chính Nhân vừa về đến cửa: "..."

Bà ta nên đi vào hay đi ra đây?

Lúc trước bà ta còn ôm tâm lý hên xui, hy vọng Bạch Du chỉ cố ý lấy bà Bạch ra để dọa bà ta thôi, ai ngờ con nhãi ranh kia lại gọi người đến thật!

Bà ta vẫn nên đi ra ngoài lánh nạn trước đã, chờ bao giờ bà chủ chứa bình tĩnh thì lại về.

Ai ngờ, vừa xoay người đã nhìn thấy hàng xóm Thái Vọng Xuân mở to mắt nhìn bà ta chằm chằm, vẻ mặt hóng hớt.

Bà ta thầm kêu hỏng rồi, quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy đối phương nói: "Lão Tần, chị không đi vào à?"

Tần Chính Nhân rất ghét cách xưng hô "lão Tần" này, bà ta cảm thấy Thái Vọng Xuân là một người quê mùa từ nông thôn đến đây: "Lúc tôi về thì thấy ông Vương nhà chị đang đi tìm chị đấy, mau về nhà xem đi."

Nếu là người bình thường mà nghe vậy thì chắc chắn sẽ quay về xem sao.

Nhưng Thái Vọng Xuân lại không phải người bình thường: "Ông Vương nhà tôi mà tìm tôi thì hầu như chẳng có chuyện tốt lành gì, không vội. Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, sao không đi vào, sợ bị mẹ chồng mắng à?"

Không còn chuyện gì để nói à?

Tần Chính Nhân lại càng sầm mặt: "Không có gì, đột nhiên nhớ ra còn chưa làm xong một chuyện ở đơn vị."

Nói xong, bà ta đi qua Thái Vọng Xuân ra ngoài, chỉ sợ nếu không đi nhanh sẽ bị bà Bạch trong nhà nghe thấy.