Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 17: Gương mặt bị bạo lực gia đình

Tần Tâm Hủy vô cùng bất mãn, không cam tâm, nhưng ngoài mặt vẫn hiểu chuyện nói: "Cô đã đối xử với Hủy Hủy rất tốt rồi, cô muốn xử lý cái đồng hồ này thế nào cũng được, Hủy Hủy không có ý kiến gì đâu."

Tất nhiên Tần Chính Nhân nhìn ra sự giãy giụa trong mắt Tần Tâm Hủy, nhưng bà ta không quan tâm lắm, còn cảm thấy con bé này quá nông cạn, có cái gì cũng biểu hiện hết trên mặt.

Mùi thơm trong bếp không ngừng bay tới, bụng Tần Chính Nhân lại kêu ọc ọc, bà ta định thần lại, cầm đồng hồ đi vào bếp.

Bạch Du nhận ra mẹ cô vừa đi vào nhưng vẫn giả vờ không thấy.

Tần Chính Nhân đè nén cơn giận, bước lại gần cô, dịu dàng nói: "Du Du, đừng giận dỗi mẹ nữa, hai hôm nay mẹ rất khó chịu vì thái độ mà con đối xử với mẹ."

Bạch Du: "À.""

Tần Chính Nhân: "..."

Nếu là lúc trước thì chắc chắn Tần Chính Nhân sẽ giáng cho cô một cái tát nhưng bây giờ thì không được.

Bà ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Du Du, mẹ không biết tại sao con lại cảm thấy tủi thân, con nhìn này, mẹ mới mua cái đồng hồ này đấy. Vốn định chờ đến hai tháng sau sinh nhật con thì mới lấy ra tặng nhưng giờ con cứ đeo trước đi, chờ đến lúc sinh nhật con thì mẹ lại chuẩn bị món quà khác cho."

Bạch Du liếc nhìn cái đồng hồ trong tay bà ta.

Ồ?

Còn có chuyện tốt thế này sao?

Của thương hiệu Thượng Hải cơ đấy!

Bạch Du không cảm thấy cái đồng hồ này được chuẩn bị cho cô, nhưng nếu đã cho thì cô cứ thoải mái nhận thôi.

Tần Tâm Hủy nhìn Bạch Du nhận lấy cái đồng hồ vốn thuộc về mình rồi đút vào túi thì ruột đau như cắt: "Cô thương Du Du thật đấy, kể ra thì cô thích ăn bánh bao chiên nhất, chắc hôm nay Du Du làm riêng cho cô phải không?"

Bạch Du liếc nhìn cô ta, cười như không cười hỏi: "Muốn ăn à?"

Tần Tâm Hủy: ?

"Tự làm đi."

Nói xong, Bạch Du cầm hộp nhôm đựng bánh bao hấp, xoay người nghênh ngang đi ra ngoài.

Tần Chính Nhân: "..."

Tần Tâm Hủy: "..."

*

Bạch Du treo hộp cơm ở đầu xe rồi đạp con xe đạp Phượng Hoàng đi đến Hội Liên hiệp Phụ nữ, ai ngờ lúc sắp đến đơn vị rồi, vừa đi qua ngã rẽ thì có một người phụ nữ đột nhiên lao ra.

Bạch Du không phanh lại kịp thế là đâm thẳng vào người đó khiến cô ta ngã sõng xoài ra đất, Bạch Du vội vàng xuống xe, hỏi thăm: "Chị có sao không? Có bị thương ở đây không?"

Cô vừa nói vừa chạy ra đỡ người phụ nữ kia, nhưng lúc nhìn thấy mặt cô ta thì chợt khựng lại.

Đây là một gương mặt thế nào nhỉ?

Trên mặt có đủ loại vết thương lớn nhỏ, đôi mắt sưng như hạch đào, khóe miệng nứt toác còn có vết máu chưa khô hẳn.

Hình như nhận thấy ánh mắt của cô, người phụ nữ vội vàng giơ tay che mặt, nói: "Tôi không sao, không sao đâu, tôi còn có việc."

Nói xong thì vội vàng đứng lên chạy vụt qua khúc quanh, chỉ một lát đã mất tăm.

Bạch Du ngẩn ngơ một lát mới định thần lại nhưng không có cách nào chạy đi gọi người lại.

"Két."

Một cái xe đạp Phượng Hoàng dừng lại trước mặt Bạch Du, có giọng nói vang lên: "Bạch Du, sao cậu lại đỗ xe ở đây?"

Bạch Du nhìn Lâm Hướng Tuyết, nói: "Mình vừa đâm vào một người phụ nữ, mặt người đó toàn vết thương thôi, mình nghĩ cô ta bị đánh."

Lâm Hướng Tuyết thở dài nói: "Tình huống này thì có đến tám, chín phần là bị bạo lực gia đình rồi."

Bạch Du nhìn theo hướng người phụ nữ biến mất, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi.

Hội Liên hiệp Phụ nữ tồn tại là để giúp đỡ phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là phụ nữ phải bằng lòng để bọn họ giúp đỡ, nếu không thì bọn họ cũng bó tay.

Sau khi đi vào văn phòng, Bạch Du chia sẽ sủi cảo chiên cho các đồng nghiệp.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Cán sự Bạch, không ngờ tay nghề nấu nướng của cô lại tốt như vậy nha!"

"Đúng đấy, tôi dám khẳng định đây là món sủi cảo chiên ngon nhất tôi từng ăn!"