Cô không thể nào thích nổi công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, nếu có thể đổi được sang công việc khác thì tốt quá, còn nếu không thì tạm chấp nhận làm thêm một năm vậy.
Bởi vì một năm sau sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cô quyết định sẽ tham gia.
Kiếp trước cô không đi học đại học, đáng lẽ cô có cơ hội vào học Đại học Công Nông Binh nhưng lại bị Tần Tâm Hủy chặn lại, mà người thao túng chuyện này là là mẹ ruột của cô.
Kiếp trước, khi khôi phục kỳ thi đại học thì cô đã đến nhà họ Giang, mặc dù có ý nghĩ muốn tham gia thi nhưng vừa nhắc đến đã bị mẹ chồng và em chồng châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bảo thay vì nghĩ đến chuyện đó thì cô nên nghĩ cách sinh con trai thì hơn.
Lúc đó Giang Khải cũng không tán thành việc cô đi thi đại học, thế là cô cũng từ bỏ.
Bây giờ có được một cơ hội nữa, dù thế nào cô cũng phải thi đại học, sau khi tốt nghiệp thì thời kỳ cải cách và mở cửa sẽ bắt đầu, phải có năng lực thì mới tận dụng được cơ hội này, có khi còn còn xây dựng được một cơ nghiệp ấy chứ!
Nghĩ đến việc mình có thể sống một cuộc đời khác biệt, cô không nén nổi kích động.
Bên ngoài có rất nhiều muỗi, mới đứng một lúc đã bị đốt mấy cái, Bạch Du phơi quần áo xong thì vội vàng đi về.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn phòng Tần Tâm Hủy.
Có thể lén lút sinh con ngay dưới tầm mắt cô thì tất nhiên không phải người bình thường, bị cô lấy mất quạt mà không hề hó hé tiếng nào.
Cô rất tò mò, chờ đến lúc Tần Tâm Hủy phát hiện cô đã mang bộ váy mà cô ta định mặc đi biểu diễn thì có còn giữ được sự bình tĩnh như bây giờ không?
*
Hôm sau, khi ánh nắng vừa xuất hiện ở phương Đông thì Bạch Du đã rời giường.
Cô cầm tiền, phiếu thịt và phiếu mua thực phẩm không thiết yếu đi đến Cung Tiêu Xã và quầy rau, mua được một miếng thịt lợn và ít hành tươi.
Lúc mua đồ về thì nấm hương đã được ngâm mềm ra, bột mì đã được nhào sẵn. Tối qua nằm mơ thấy sủi cảo chiên nên cô thèm cả buổi tối, thế là phải đứng dậy chuẩn bị nguyên liệu sẵn.
Sủi cảo chiên là phiên bản thon dài của bánh bao, được chiên đến khi vàng ruộm, vừa cắn một miếng đã giòn tan trong miệng, nước canh bên trong đậm đà thơm ngon, vừa ăn đã thỏa mãn đến tận óc.
Bạch Du nhanh nhẹn thái nấm hương và hành thành hình hạt lựu, sau đó băm nhuyễn thịt lợn ra để làm nhân bánh. Tiếp theo, cô chia bột thành những miếng sủi cảo lớn, sau khi bọc kỹ nhân bên trong thì thả vào nồi chiên.
Chiên là phân đoạn quan trọng nhất, phải chiên thật khéo để bên ngoài giòn rụm nhưng vẫn giữ được độ mềm bên trong, lại không thể chiên quá lâu, lâu quá thì sẽ có mùi khét. Cuối cùng là phết một lớp mỡ heo và trứng loãng bên ngoài, thế thì sẽ chiên được sủi cảo vỏ vàng, còn có mùi thơm của mỡ heo, khi ăn cực kỳ thơm ngon.
Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy vừa ra khỏi cửa phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
"Ọc ọc."
Đây là tiếng bụng Tần Chính Nhân kêu.
"Ục ục."
Đây là tiếng bụng Tần Tâm Hủy réo.
Tần Chính Nhân không ngờ bụng mình lại có lúc không biết xấu hổ như vậy, bà ta không khỏi đỏ mặt.
Lúc trước cảm thấy đồ ăn mà Bạch Du cũng bình thường mà sao hai hôm nay không được ăn thì lại cứ thấy bồn chồn nhỉ?
Bà ta lấy cái đồng hồ đeo tay trong túi ra, nói: "Hủy Hủy, cháu biết cô vẫn luôn thương cháu nhất, lát nữa cô sẽ đưa cái đồng hồ này cho Bạch Du, sau này cô sẽ trợ cấp cho cháu cái khác."
Tần Tâm Hủy nhìn cái đồng hồ trong tay bà ta, nét mặt hơi vặn vẹo.
Đó là một cái đồng hồ Thượng Hải, mặc dù kém thương hiệu hàng đầu nhưng một cái này cũng phải có giá hơn trăm đồng, tính ra thì gần bằng ba tháng lương của công nhân bình thường.
Cô ta vẫn luôn muốn có một cái đồng hồ của riêng mình, dạo trước cô từng hỏi cô ta muốn quà sinh nhật gì, cô ta đã nói muốn đồng hồ, cô cũng đã đồng ý. Lúc đó cô ta vô cùng vui sướиɠ, thế mà... Thế mà lại phải đưa cho Bạch Du sao?